Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 204

 
Về phía Khương Du Mạn, cô không hề hay biết chuyện Chu Vân đang âm mưu tố cáo nhà mình để lập công.

Hai ngày này, ban ngày cô phải đến trường học giảng dạy, buổi chiều về nhà lại phải chơi với Tiểu Diệp.

May mắn là người nhà săn sóc, biết cô nhiều việc nên đa số thời gian, mọi người đều chia nhau chăm sóc Tiểu Diệp thay cô.

Tối nay, thấy Tiểu Diệp quấn quýt mình, Khương Du Mạn liền ôm thằng bé vào phòng ngủ riêng.

Tiểu Diệp vớ lấy tóc mẹ nhét vào miệng, Khương Du Mạn vội vàng gỡ ra: “Không được ăn.”

Bị cướp mất tóc, Tiểu Diệp uỷ khuất, Tiểu Diệp muốn khóc, Tiểu Diệp chu môi nhìn mẹ.

Khương Du Mạn thấy con không khóc thì cũng mặc kệ, tiếp tục kiểm tra lại bài thi.

Ngày mai trường Tiểu học Thạch Niễn Tử sẽ tổ chức thi, bài thi của mấy lớp cô phụ trách đều ở đây, cần phải kiểm đếm đầy đủ.

Mỗi cấp lớp có số lượng bài thi không giống nhau.

Cô vừa để ý Tiểu Diệp, vừa kiểm kê. Đến khi nhận ra bên tai đã lâu lắm không còn tiếng động gì, cô quay đầu lại thì thấy thằng bé đã ngủ say từ lúc nào rồi.

Bởi vì nằm bò, khuôn mặt tròn trịa của đứa nhỏ bị ép lại thành một khối, hai cánh tay trắng nõn như củ sen vươn ra hai bên đầu.

Nhìn cảnh ấy, lòng Khương Du Mạn mềm nhũn. Cô nhẹ tay nhẹ chân bế nó đặt vào bên trong giường.

Tiểu Diệp ngủ say đến mức, dù bị di chuyển cũng chẳng hề tỉnh giấc.

Khương Du Mạn chống tay nhìn một lát, rồi khẽ cúi xuống hôn lên má con.

Nhìn "tiểu nam nhân", ý nghĩ lại bay đến bên người "đại nam nhân" — không biết giờ này, Phó Cảnh Thần đang làm gì?

***

"Đại nam nhân" Phó Cảnh Thần lúc này đã xuống tàu, vừa mới hội họp với đồng chí đến đón anh.

Vừa thấy Phó Cảnh Thần, Lưu Ngọc Thành mừng đến đỏ cả mắt, nghiêm trang làm cái kính quân lễ, "Doanh trưởng!"

Tiếng gọi này, dường như đã thật lâu không được nghe.

Phó Cảnh Thần đ.á.n.h giá hắn một lát, nói: "Trắng."

Nghe vậy, Lưu Ngọc Thành đang rưng rưng nước mắt lập tức nghẹn lại, chột dạ đáp: "Dạ, không chỉ một mình tôi đâu, các đồng chí khác cũng trắng hết rồi, thưa chỉ huy."

Phó Cảnh Thần thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa, bước thẳng đến chiếc xe jeep.

Lưu Ngọc Thành nhanh nhẹn mở cửa xe, thấy anh đã ổn định chỗ ngồi, liền vòng qua ghế lái, nổ máy hướng về căn cứ mà đi.

Lúc này, trong căn cứ, toàn bộ chiến sĩ Tiểu đoàn Thần Phong đang đứng ngồi không yên, ngóng trông tin tức.

Phàn Cương quơ quơ nắm đ.ấ.m to như cái bát "Doanh trưởng thật sự trở về ?"

"Lưu mồm rộng đi đón rồi, còn giả được sao?"

Những người khác kích động nói "Cái gã Kiều Vân Thâm kia coi như đi rồi! Làm binh dưới trướng cái tên hèn nhát đó, nghẹn khuất muốn c.h.ế.t!"

"Đúng đó! Doanh trưởng của chúng ta mới là thiện xạ trong thiện xạ !"

Cả nhóm tụ tập dưới bóng cây râm mát dọc con đường trước cổng, rôm rả bàn tán. Một chiến sĩ trinh sát tuần tra thấy vậy, dồn khí vào đan điền, chuẩn bị quát lớn.

"Mấy đồng chí bên kia—"

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đồng đội thúc cùi chỏ vào sườn: "Cậu không thấy đó là Tiểu đoàn Thần Phong hả? La gì mà la!"

"Tiểu đoàn Thần Phong thì sao chứ?" Anh lính mới này vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu mới chuyển về nên không rõ rồi. Ở cái quân khu này, Tiểu đoàn Thần Phong là đơn vị khó chọc nhất."

Đồng đội bên cạnh cười giải thích:
“Đám người kia đều là lính giỏi, trình độ quân sự cực cao. Năm nào tham gia thi võ của quân khu cũng ôm giải ba trở lên cả! Sư trưởng coi họ như tròng mắt ấy !”

"Người có bản lĩnh thì ngang tàng lắm, trừ người giỏi hơn họ, chẳng phục ai đâu. Cậu mà làm họ không vừa lòng với Doanh trưởng mới, họ có thể kéo nhau kiến nghị thẳng lên chỗ Sư trưởng đấy!"

“Hạng người có bản lĩnh thì thường kiêu ngạo, ngoài người giỏi hơn mình thì chẳng phục ai. Đổi doanh trưởng mới họ không ưng, còn trực tiếp làm đơn kháng nghị lên tận sư trưởng đấy!”

Nghe xong, anh lính mới trợn tròn mắt, "Ghê gớm vậy sao?"

"Đương nhiên!"

Đồng đội lại ghé sát tai thì thầm: "Hôm nay, Doanh trưởng cũ của họ về rồi, ngay cả Đoàn trưởng cũng ngầm đồng ý cho họ ra đón. Giờ cậu mà đi qua nói kỷ luật với họ, chả khác nào tìm đ.á.n.h !"

Hiểu rõ đầu đuôi, anh lính kia gật gật đầu, vội vã cùng đồng đội đi tuần tra khu vực khác.

Họ vừa đi khuất không lâu,

Một chiếc xe jeep đã rẽ vào cổng.

Tiểu đoàn Thần Phong, đơn vị mà cả quân khu nghe tiếng phải nể sợ, lúc này vỡ òa, ùa ra như một tổ ong chào đón.

Nhìn Phó Cảnh Thần bước xuống xe, từng người lính thân hình vạm vỡ nghiêm trang kính quân lễ, khóe mắt ai nấy đều đỏ hoe.

"Doanh trưởng!" Tiếng hô vang trời.

Phó Cảnh Thần nhìn quanh một lượt, thấy ai cũng trắng ra, xem ra là quá rảnh rỗi rồi.

"Tinh thần tốt đó."

Anh nói: "Tất cả chạy hai mươi vòng sân đi, chạy xong rồi quay lại báo cáo."

"Rõ!"

Quả nhiên vẫn phải là Doanh trưởng !

Tinh thần mọi người lập tức phấn chấn tột độ!

Chỉ cần là lệnh của Doanh trưởng Phó, đừng nói hai mươi vòng, năm mươi vòng họ cũng vui vẻ chấp hành.

Ngay lập tức, cả tiểu đội xếp thành hàng dọc, lao ra sân vận động chạy vòng quanh.

Phó Cảnh Thần cũng hòa vào đội hình, cùng chạy với họ.

Anh có hai ngày để tìm lại cảm giác, sau đó mới lên đường làm nhiệm vụ.

Nhìn sân vận động ngập tràn ánh trăng, anh đưa tay xoa xoa tấm ảnh gia đình cất kỹ trong ngực. Lòng anh lúc này trào dâng cảm xúc trọn vẹn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận