Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 206

 
Chờ đến khi trời tối hẳn, bà Thái không thể ngồi yên được nữa, muốn nhờ mấy thanh niên trí thức đi tìm người.

"An Phúc với Chu Vân đi công xã rồi, giờ chưa thấy về, tôi sợ trên đường họ gặp chuyện gì. Mọi người đi cùng tôi tìm xem sao."

Trải qua chuyện nhà ông Diêu, nhóm thanh niên trí thức cũng đã khôn ra nhiều.

Ngô Thụ Hoa nhìn bà ta, do dự hỏi, "Thím ơi, có khi nào họ đi bán Tài Sản Tập Thể gì không?"

Bà Thái quả quyết như đinh đóng cột: "Không phải! Chỉ là đi cung tiêu xã mua đồ thôi!"

Nhóm thanh niên trí thức nghe vậy, xoa xoa tay, lần lượt đứng dậy khỏi ghế.

Nếu là đi mua đồ mà mất tích, họ nên đi xem.

Khương Du Mạn thấy mọi người vẻ mặt mệt mỏi, mà vẫn cố gắng đi tìm người, nổi lòng tốt nói một câu, "Hôm nay tôi thấy họ, bị dân quân áp giải đi rồi."

Lời này như một viên đá ném xuống hồ, khiến cả sân rúng động.

Mọi người trong sân đều mở to mắt: Bị dân quân áp giải, đó là phạm tội gì lớn?

Phải biết, bị dân quân áp đi lâu thế mà không thấy về, e rằng đã bị tạm giam rồi!

Nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, bà Thái nhảy dựng ba thước, chỉ tay vào Khương Du Mạn, quát to: "Cô ngậm m.á.u phun người !!"

"Con trai con dâu tôi có làm gì đâu, sao có thể bị dân quân bắt đi?"

Bà ta nghĩ Khương Du Mạn chắc chắn đang bịa đặt.

Nếu nói ai phải bị bắt, thì phải là nhà họ Phó mới đúng, nhà bà ta đi tố cáo, đó là có công!

"Bà đừng có cậy già mà mở miệng đặt điều lung tung nha!"

Phó Hải Đường nhíu mày, gằn giọng, "Nói chuyện với chị dâu tôi tôn trọng một chút."

Bà Thái hầm hừ nói: "Nó hắt nước bẩn vào nhà tôi, tôi còn phải tôn trọng à ?!"

Bị dân quân bắt đi là quá mất mặt, nhà bà ta sao có thể mang tiếng xấu như vậy!

Bà ta nhất quyết không tin một lời nào của con dâu Phó gia.

Nhưng nhóm thanh niên trí thức, rõ ràng tin tưởng nhân phẩm của Khương Du Mạn hơn.

Ngô Thụ Hoa tiến lên một bước, "Cô Khương, họ thực sự bị dân quân bắt đi sao?"

Khương Du Mạn khẳng định gật đầu, "Đúng vậy."

Như thể khẳng định lời cô, lời vừa dứt, đã nghe thấy loa truyền thanh bắt đầu kêu gọi—

"Đội Thạch Cối Xay, toàn bộ nhân dân mau chóng tập trung ra sân kho để họp!"

Giọng Lưu Khánh, vang lên từ chiếc loa phóng thanh, kêu gọi tổng cộng ba lần.

Nhóm thanh niên trí thức ngơ ngác nhìn nhau.

Đã tối muộn thế này rồi mà lại dùng loa phóng thanh thông báo toàn thể xã viên ra sân kho tập hợp, đây là lần đầu tiên xảy ra.

Trong chốc lát, mọi người bán tín bán nghi.

"Ối trời ơi, ông Đội trưởng này là hại người rồi!"

Bà Thái phản ứng nhanh nhất, vỗ đùi bành bạch nói: "Chúng tôi đang định đi tìm người, ông ta lại còn muốn gọi mọi người đi họp!"

"Bà ơi, bà đừng gấp. Chúng ta cùng ra sân kho, báo cáo tình hình với Đội trưởng, lúc đó có thể huy động thêm người đi tìm."

"Đúng đúng đúng!"

Bà Thái sực tỉnh, vội vàng giục ông Dương đóng cửa, còn mình thì kéo tay Dương Thiên Tứ đi tập họp.

Lúc quay đầu đi, bà ta còn lườm Khương Du Mạn một cái.

Thấy vậy, Phó Hải Đường khịt mũi một tiếng, đảo mắt qua, rồi giơ nắm đ.ấ.m lên.

Hành động này thành công khiến bà Thái nhớ lại "kinh nghiệm" bị đ.á.n.h trước đây.

Nhớ lại mình và con dâu hợp sức cũng không đ.á.n.h lại cô nàng này, bà ta chỉ có thể hậm hực quay đầu bước đi.

Khương Du Mạn chứng kiến toàn bộ, không nhịn được mà bật cười.

Không phải kiểu cười mím chi như trước, lần này ý cười đậm đà, đôi mắt cô nhuốm vẻ rạng rỡ khác thường.

Nghe thấy tiếng cười, Phó Hải Đường vội vàng rụt nắm tay về.

Cô ngượng nghịu dùng đế giày cọ qua cọ lại trên mặt đất, lay tay Khương Du Mạn và hỏi nhỏ: "Chị dâu, chị cười gì thế? Lúc nãy em chưa đủ quyết đoán hả?"

“Có có có.”

Khương Du Mạn ôm chặt đứa con trai, cố nén khóe miệng đang cong lên, đáp lời với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Chị thấy em vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu nữa cơ."

Mặt Phó Hải Đường "oanh" một tiếng, đỏ bừng.

Mãi đến khi cả nhà cùng nhau đi trên con đường ra quảng trường, gò má cô vẫn còn nóng ran vì câu nói đó. Khương Du Mạn không ngờ cô em chồng lại dễ thẹn thùng đến vậy.

Đang định nói thêm vài câu, họ lại chạm mặt vợ chồng Diêu Chấn Giang.

Vợ Diêu Chấn Giang vừa nhìn thấy Khương Du Mạn liền rướn người tới gần, hạ giọng: "Du Mạn, chuyện ngoài quảng trường lần này, em có nghe nói gì chưa?"

"Chưa ạ."

Khương Du Mạn liếc nhìn người nhà, hỏi lại: "Không phải là chuyện họp giao ban công việc đồng áng sao?"

"Tất nhiên không phải rồi."

Vợ Diêu Chấn Giang ghé sát hơn: "Hôm nay bọn chị thấy có mấy người đeo băng đỏ đến đây, không biết là vì cớ gì."

Nhà họ vừa chuyển đến gần nhà Lưu Khánh, nên đã tận mắt thấy mấy tiểu hồng binh đi vào nhà ông.

"Ra đến quảng trường là biết ngay ấy mà."

"Phải rồi."

Mấy người vừa nói chuyện vừa bước vào khu vực quảng trường của đội sản xuất.

Quảng trường đã tụ tập kha khá người trong thôn, ai nấy đều đang đợi Lưu Khánh lên tiếng.

Lưu Khánh đứng bên trên, sắc mặt nặng nề, nhất quyết phải đợi mọi người đến đông đủ mới mở lời.

Bà Thái không chờ được nữa, bèn tiến lên trước một bước: "Đội trưởng, An Phúc với Chu Vân nhà tôi không thấy đâu, hay là ông cho người đi tìm trước đi?"

"Đúng vậy ạ."

Mấy thanh niên trí thức cũng gật đầu phụ họa: "Đội trưởng, bác gái nói anh chị Dương đi Cung Tiêu Xã mua đồ mà mãi không thấy về."

Nghỉ ngơi mấy ngày hồi sức làm đồng, giờ ai cũng đau eo mỏi lưng, chỉ mong đội trưởng có việc thì mau kết thúc để còn giải tán.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận