Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 670: Phiên ngoại: Đứa nhỏ thứ hai

 Ngay khi biết tin Khương Du Mạn m.a.n.g t.h.a.i lần thứ hai, cả nhà họ Phó mừng rỡ khôn xiết.

Trước kia, vì cô theo Phó Cảnh Thần xuống nông thôn, cả nhà xót xa cô chịu khổ chịu cực, nên chẳng bao giờ giục giã chuyện sinh thêm. Mọi người đều thật lòng thấy, có Tiểu Diệp là đủ rồi.

Thế mà không ngờ, gia đình lại sắp có thêm một thành viên nữa.

Cả nhà đều vô cùng hân hoan. Vừa qua mùng Một Tết, mọi người đã bắt tay vào dọn dẹp, trải cả t.h.ả.m lên những bậc cầu thang dễ trượt ngã.

Khương Du Mạn vừa buồn cười vừa ấm lòng, vội nói: “Không cần làm rầm rộ thế đâu, con sẽ tự cẩn thận mà.”

“Chị dâu ơi, đây đâu phải chuyện của mình chị!” Phó Hải Đường nháy mắt nói: “Chẳng lẽ chị đang mang trong mình giọt m.á.u đào nhà họ Phó, vất vả như vậy, mà những người làm cô, làm ba, làm ông bà chỉ việc đứng nhìn thôi à?”

Nghĩ đến việc ăn Tết xong cô lại phải về đơn vị, lần sau trở về có khi cháu gái đã chào đời rồi, Hải Đường có chút tiếc nuối.

Đúng vậy, cô tin chắc chắn mình sẽ có một cô cháu gái xinh xắn.

“Phải đó con,” Mẹ Phó gật đầu phụ họa: “Con cứ ngồi xuống nghỉ đi, tối qua cả nhà mừng quá mất ngủ hết rồi, không làm gì đó thì không yên được.”

Thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, Khương Du Mạn chỉ đành nghe lời, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phó Vọng Sơn cũng rất vui, tuy không nói ra lời, nhưng trong kỳ nghỉ đông, ông đã đi bọc lại hết những góc bàn, góc tủ sắc nhọn lớn bé trong nhà.

Tiểu Diệp thấy vậy, tò mò không hiểu: “Sao góc bàn cũng phải mặc quần áo thế ạ?”

Phó Hải Đường bị cậu bé chọc cười: “Vì chỗ đó rất nguy hiểm.”

Dần dần, ngay cả Tiếu Diệp cũng biết mẹ đang có em bé. Thằng bé không còn vô tư nhảy chồm lên lòng mẹ như trước nữa.

Sắp có em gái rồi!

Ý thức được điều này, mỗi ngày tan học, Tiểu Diệp lại như cánh chim non bay về tổ, chạy ngay đến bên mẹ: “Mẹ ơi, em gái khi nào mới ra chơi với con được ạ?”

“Còn lâu lắm con,” Khương Du Mạn kiên nhẫn giải thích: “Phải đến trước Tết Trung Thu, là trước khi ăn bánh Trung Thu cơ.”

“Ôi chà…” Tiểu Diệp kéo dài giọng, tỏ vẻ thất vọng. Hóa ra còn lâu như vậy ư.

Nhưng dù hỏi xong, thì cũng lại quên ngay, mỗi ngày cậu bé vẫn nghĩ ra những câu hỏi khác liên quan đến em gái. 

Tần Đông Lăng cũng rất quan tâm con gái. Vui mừng thì có, nhưng lo lắng vẫn nhiều hơn.

Nhưng thấy cả nhà họ Phó chăm sóc Khương Du Mạn cẩn thận ... đến mức hơi khoa trương, ông cũng dần yên tâm và bắt đầu mong chờ đứa cháu ngoại thứ hai này.

...

Ba tháng đầu thai kỳ, Khương Du Mạn luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ nên hầu như ít đến Đoàn Văn công Quân khu.

Cao Phi biết tin vui đã cố ý mang quà đến thăm.

Nhìn thấy nhà họ Phó sáng sủa rực rỡ, đến cả góc bàn cũng được bọc cẩn thận, cô không khỏi cảm thán: “Khó trách cô bằng lòng sinh thêm. Một nhà chồng như thế này quả thật hiếm có.”

Trong Tết, đơn xin kết hôn của cô và Sở Văn Túc đã được phê duyệt. Để báo tin, hai người đã gửi thư về nông thôn cho Sở Duyên Long và Hứa Nhã Quân. Nhưng sau hơn một tháng rưỡi, lá thư như chìm xuống đáy biển, đến nay vẫn chưa thấy hồi âm.

“Với cô mà nói, đây đâu phải chuyện xấu,” Khương Du Mạn nói: “Họ không can thiệp, như vậy Sở Văn Túc sẽ toàn tâm toàn ý hướng về cô hơn. Còn về chuyện xót xa thì càng không cần thiết, tôi thấy ba mẹ cô đối xử với anh ấy còn tốt hơn cả con ruột.”

Quả đúng là người ngoài cuộc thường nhìn sự việc thấu đáo hơn, được Khương Du Mạn phân tích, tâm trạng Cao Phi tốt lên rất nhiều.

Cô vừa đi khỏi, Phó Cảnh Thần cũng đón con trai về nhà. Hai cha con ôm đồ lỉnh kỉnh trong ngực, vừa vào phòng liền lấy ra.

Bên ngoài trời lạnh căm, nhưng những thứ trong lòng n.g.ự.c họ lại nóng hổi: nào là đùi gà, nào là khoai lang nướng – toàn là đồ ăn vặt.

“Nóng thế này, n.g.ự.c có bị bỏng không?” Khương Du Mạn cảm nhận hơi ấm từ túi đồ, rồi lại sờ vào lớp áo trong của con trai.

“Không sao ạ,” Tiểu Diệp cười hì hì: “Mẹ ăn mau đi.”

“Nhiều thế này mẹ ăn không hết, con giúp mẹ ăn nhé.” Khương Du Mạn đưa cho con trai một cái đùi gà.

Tiểu Diệp vui vẻ nhận lấy.

Khương Du Mạn không hề bị ốm nghén, chỉ hay ngủ, dễ đói và có phần kén ăn. Bất cứ ai trong nhà thấy đồ ăn ngon đều mang về cho cô. Trên bàn ăn, cô càng trở thành đối tượng được mọi người quan tâm đặc biệt.

Gần ba tháng, Khương Du Mạn thấy mặt mình tròn lên một vòng.

“Với cái đà này ăn đi xuống, đợi em bé thứ hai ra đời, chắc em phải lăn mất.” Gặm xong đùi gà, cô không nhịn được cảm thán.

Phó Cảnh Thần bật cười: “Không béo đâu, đẹp lắm.”

Anh nói lời thật lòng, Khương Du Mạn vốn là một đại mỹ nhân, trước kia hơi gầy, giờ có da có thịt một chút lại trông càng có một phong vị khác. Hơn nữa, cô được nghỉ ngơi tốt nên da dẻ hồng hào, trắng mịn hơn trước. Anh thậm chí còn thấy cô xinh đẹp hơn xưa.

“Mẹ không béo chút nào,” Tiểu Diệp vừa gặm đùi gà vừa nói ngọng nghịu nói: “Mẹ là xinh đẹp nhất.”

Được hai ba con thay phiên nhau dỗ dành, tâm trạng Khương Du Mạn cũng tốt lên nhiều.

Cô xoa xoa mặt con trai: “Thằng nhóc này, không biết giống ai mà miệng 'ngọt' vậy.”

Đến tháng thứ năm, chứng thèm ngủ của Khương Du Mạn giảm bớt, cuối cùng cô không cần phải ru rú trong nhà nữa. Tuy nhiên, nỗi lo của cô lại không vì thế mà giảm đi.

“Sao đứa bé này chẳng thấy động đậy gì nhỉ?”

Nếu không phải đi bệnh viện kiểm tra đều rất bình thường, cô đã sớm không thể ngồi yên. Liên tưởng đến sự thèm ăn khác thường và tính lười biếng của mình, Khương Du Mạn nghĩ đây chắc là một đứa bé "ham ăn biếng làm" ngay từ trong bụng mẹ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận