Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 1. Ngày Tôi Trở Về Nhà Hào Môn
Chương 1. Ngày Tôi Trở Về Nhà Hào Môn.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTkwLCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTk3OTM1LCJyIjoieTBpNlF3WVAifQ==Cửa xe vừa mở ra, mùi nước hoa xa lạ lập tức tràn vào khoang mũi tôi. Trước mặt là cổng lớn nhà họ Giang, tường cao, sắt đen, lạnh lùng đến mức không có lấy một khe hở dư thừa. Tôi đứng đó một giây, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ rất không hợp hoàn cảnh.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTkwLCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTk3OTM1LCJyIjoieTBpNlF3WVAifQ==Nếu năm xưa tôi chết đói ở cái làng kia, chắc chẳng ai biết trên đời từng có một người tên là Giang Tri Hạ.
“Tiểu thư, mời vào.”
Quản gia cúi người, giọng kính cẩn nhưng xa cách, giống như đang tiếp một vị khách quan trọng hơn là đón con gái ruột về nhà.
Phòng khách rộng đến mức tiếng bước chân tôi vang lên rất rõ. Trên sofa là hai người trung niên ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt vừa nhìn thấy tôi liền sáng rực. Đó là cha mẹ ruột của tôi, người đã bỏ lỡ mười bảy năm cuộc đời tôi, giờ lại dùng ánh mắt như đang đánh giá một món hàng quý hiếm.
“Mặt mũi giống thật.”
Cha tôi cười, giọng không giấu nổi sự nhẹ nhõm.
“May mà còn tìm về được.”
Tôi gật đầu một cái, không nói gì. Trong lòng không có thứ gọi là kích động hay xúc động đoàn tụ. Chỉ là một cảm giác rất lạ, giống như tôi đang đứng nhầm vị trí trong một vở kịch đã được sắp đặt sẵn.
Mẹ tôi đưa mắt nhìn quanh, như đang tìm một người khác. Bà hơi nhíu mày, hỏi quản gia.
“Con bé kia đâu rồi?”
Quản gia khẽ khựng lại một giây, rồi đáp.
“Thiên kim giả đang thu dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi nhà.”
Tôi hơi sững người. Thiên kim giả.
Từ lúc bước chân vào cánh cổng này, tôi đã nghe thấy hai chữ đó nhiều lần, nhưng mãi đến lúc này mới thật sự có cảm giác cụ thể.
“Đuổi nhanh thế làm gì?”
Cha tôi nhíu mày, nhưng trong giọng nói không có nửa phần tiếc nuối.
“Con bé đó ở nhà chúng ta mười mấy năm, đầu óc lại có vấn đề. Học hành thì dốt, còn cứng đầu đi tài trợ cho một đứa từng vào trại giáo dưỡng. Gây cho nhà ta bao tai tiếng.”
Mẹ tôi lập tức tiếp lời, giọng đầy bực bội.
“May mà con mới là con ruột của chúng ta. Không thì còn bị nó lừa đến bao giờ nữa.”
Tôi đứng yên, nghe từng chữ rơi xuống, sắc mặt không đổi. Nếu không ai nhắc, có lẽ chẳng ai nghĩ người từng được “thiên kim giả” kia âm thầm nuôi sống mười năm lại chính là tôi.
“Ừ.”
Tôi chỉ đáp một tiếng ngắn gọn.
Ngay khoảnh khắc đó, có tiếng kéo vali vang lên từ cầu thang. Một cô gái cúi đầu bước xuống, trên lưng đeo ba lô cũ, tay kéo chiếc vali nhỏ đã sờn cạnh. Cô ấy không khóc, không cãi, thậm chí còn dừng lại trước mặt tôi.
“Tôi xin lỗi.”
Giọng cô rất nhẹ, giống như sợ làm phiền ai đó.
Tôi nhìn cô. Gương mặt ấy quen đến mức khiến lồng ngực tôi nhói lên một cái.
Tô An Nhiên.
Người đã gửi tiền cho tôi suốt mười năm, mỗi tháng đều đặn, chưa từng hỏi tôi sống ra sao.
Cô cúi đầu sâu hơn, rồi quay lưng rời đi, không ai giữ lại.
Vài ngày sau, tôi gửi trả lại tấm thẻ ngân hàng mà cô từng dùng để giúp tôi, kèm theo một dòng nhắn ngắn.
“Đã hẹn sau kỳ thi sẽ gặp, nhớ giữ lời.”
Kỳ thi đại học kết thúc, tôi đợi.
Nhưng Tô An Nhiên giống như chìm xuống đáy nước, không một tin tức. Chỉ có số tiền trong thẻ, vẫn bị rút sạch mỗi tháng, không sót một đồng.
Lúc đó tôi mới nhận ra.
Có lẽ, ngày tôi trở về hào môn, không phải là ngày mọi chuyện kết thúc.
Mà là lúc bi kịch của cô ấy, chính thức bắt đầu.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTkwLCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTk3OTM1LCJyIjoieTBpNlF3WVAifQ==