Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 5. Đám Cưới Bẩn Thỉu
Chương 5. Đám Cưới Bẩn Thỉu
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk0LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDE2LCJyIjoiS0t0b2lUYXUifQ==“Con bé đó à?”
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk0LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDE2LCJyIjoiS0t0b2lUYXUifQ==Mẹ nuôi liếc tôi một cái, giọng lảng tránh.
“Thi đại học không đậu, xấu hổ quá nên trốn đâu rồi, tao cũng không rõ.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, một người đàn bà ngồi cùng bàn mạt chược bật cười khẩy.
“Thi đại học gì nữa.”
“Nó ngủ với đàn ông trong trường bị phát hiện, đuổi học từ lâu rồi.”
Lồng ngực tôi siết chặt. Không khí trước mắt như bị rút sạch.
Mẹ nuôi lập tức hoảng hốt, vội vàng thanh minh.
“Nó tự nguyện, chẳng liên quan gì đến tao.”
“Hơn nữa bây giờ đã đổi con rồi, nó sống chết thế nào liên quan gì đến mày?”
Tôi nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên một cơn lạnh buốt. Ở nơi này mười bảy năm, tôi hiểu rõ bọn họ sẽ đối xử với Tô An Nhiên ra sao. Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp sự bẩn thỉu của họ.
Tôi bước lên một bước, giọng trầm xuống.
“Tôi hỏi lần cuối.”
“Tô An Nhiên ở đâu?”
Mẹ nuôi bị ánh mắt tôi dọa đến run rẩy, bật thốt lên.
“Hôm nay là ngày lành của nó.”
“Đang ở nhà Vương Hải làm lễ nạp, giờ chắc đã vào phòng tân hôn rồi.”
Nhà Vương Hải không xa. Cái sân mục nát chật kín người đứng xem náo nhiệt, khói thuốc bay mù mịt. Tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang lên hỗn tạp, nghe như một trò đùa ghê tởm.
Tôi bước vào đại sảnh. Ở giữa phòng, một cô gái mặc áo cưới đỏ rẻ tiền bị người ta ghì đầu ấn mạnh xuống đất. Cánh tay trái của cô vặn lệch sang một bên, rũ xuống bất động.
Qua khe hở của khăn trùm đầu, tôi nhìn thấy một bên gò má bầm tím, môi rách rớm máu.
Đó là Tô An Nhiên.
Cảnh tượng trước mắt khiến thứ gì đó trong tôi vỡ vụn. Sự hung tợn bị đè nén suốt nhiều năm bỗng chốc trào lên như thủy triều. Tôi đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở cây rìu bổ củi tựa vào tường sân.
Tôi bước tới, nhấc cây rìu lên, thử trọng lượng trong tay.
Rồi không do dự, một nhát bổ thẳng xuống bàn bát tiên bày đầy kẹo cưới và hạt dưa.
Rắc một tiếng.
Cái bàn vỡ làm đôi, hoa quả lăn lóc khắp đất.
Cả sân đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, đầy sợ hãi. Tôi tiến lên, giật phăng chiếc khăn đỏ trên đầu Tô An Nhiên.
Dưới lớp vải là một khuôn mặt sưng vù, bầm tím khắp nơi, đôi mắt từng trong veo giờ chỉ còn hoảng loạn và trống rỗng. Cô run rẩy ngẩng đầu nhìn tôi, đồng tử mất một lúc mới lấy lại tiêu điểm.
“Vãn Vãn…”
Giọng cô khàn đặc, như không tin vào mắt mình.
“Cậu tới rồi à?”
“Ừ.”
Tôi đáp.
“Có tôi ở đây rồi.”
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk0LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDE2LCJyIjoiS0t0b2lUYXUifQ==