Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 7. Kẻ Đứng Sau Màn
Chương 7. Kẻ Đứng Sau Màn
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk2LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDE0LCJyIjoicThzTjkwalYifQ==Tiếng xe thắng gấp vang lên ngoài cổng, phá tan bầu không khí đặc quánh trong sân. Một chiếc Mercedes đen dừng lại giữa đám đông, bóng loáng đến mức lạc quẻ giữa cái làng rách nát này.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk2LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDE0LCJyIjoicThzTjkwalYifQ==Cửa xe mở ra.
Một cô gái bước xuống, áo khoác trắng ngà, váy cắt may tinh tế, cổ tay đeo vòng ngọc bích trong suốt. Mỗi bước đi đều mang theo cảm giác cao cao tại thượng, như thể cả cái sân này đều không xứng để cô ta đặt chân.
Kỷ Yên.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người cô ta, rồi chậm rãi chuyển sang Tô An Nhiên. Những món trang sức trên cổ tay Kỷ Yên, tôi nhận ra rất rõ. Đó là đồ tôi từng đích thân thu dọn, đóng hộp gửi trả lại cho Tô An Nhiên.
“Gọi tôi tới làm gì?”
Kỷ Yên liếc nhìn quanh, ánh mắt lướt qua Tô An Nhiên đầy vết thương, khinh khỉnh nhếch môi.
“Ngay cả lấy chồng cũng không yên.”
Cô ta khoanh tay, giọng mang theo vẻ bố thí.
“Tôi làm vậy là tốt cho cô.”
“Tiếng xấu của cô đã lan khắp nơi rồi, ngoài Vương Hải, còn ai dám lấy?”
Tô An Nhiên cúi đầu, môi mím chặt, bàn tay run rẩy siết lấy vạt áo tôi. Tôi bước lên một bước, đứng chắn trước mặt cô ấy.
“Thân phận?”
Tôi nhướng mắt nhìn Kỷ Yên.
“Cô lấy tư cách gì nói chuyện với cô ấy?”
Kỷ Yên lúc này mới chú ý tới tôi. Cô ta cau mày, nhìn tôi từ đầu đến chân.
“Cô là ai?”
“Chuyện của nó, cô xen vào làm gì?”
Tôi không trả lời.
Tôi đá thẳng vào bụng cô ta.
Kỷ Yên kêu lên một tiếng thảm hại, ngã quỵ xuống đất, ôm bụng trợn mắt nhìn tôi, không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cả sân lập tức xôn xao, nhưng không ai dám bước lên.
“Cô dám đánh tôi?”
“Cô biết tôi là ai không?”
Tôi cúi nhìn cô ta, giọng lạnh như băng.
“Tôi không quan tâm.”
Lý Minh Vũ lúc này mới lao tới.
“Giang Tri Hạ, cô điên rồi à?”
“Những thứ trên người Kỷ Yên là tôi cho, Tô An Nhiên làm bẩn thì bồi thường có gì sai?”
Tôi quay sang nhìn hắn, ánh mắt bình thản đến đáng sợ.
“Đến lượt anh sủa rồi sao?”
Hắn tức giận quay sang Tô An Nhiên.
“Nói đi.”
“Có phải cô tự nguyện không?”
Tô An Nhiên run lên, nhưng lần này không lùi lại. Cô ngẩng đầu, giọng run nhưng rõ ràng.
“Không phải.”
“Cô ta vu oan tôi.”
“Cô ta cướp đồ của tôi.”
Sắc mặt Lý Minh Vũ lập tức trầm xuống.
“Ăn cháo đá bát.”
Tiếng xe vang lên lần nữa. Lần này không phải một chiếc. Hai xe đen dừng trước cổng, cửa mở ra, từng vệ sĩ mặc vest bước xuống, đứng im lặng nhưng áp lực nặng nề.
Kỷ Yên bò dậy, ánh mắt lóe lên tia hung ác.
“Quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Hoặc để lại một đôi chân.”
Tôi bật cười.
“Được.”
“Vậy bắt đầu tính sổ đi.”
Tôi nhìn quanh một vòng, giọng chậm rãi nhưng rõ từng chữ.
“Người vu oan.”
“Người cướp tiền.”
“Người ép cưới.”
“Từng người một.”
“Không ai chạy được đâu.”
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk2LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDE0LCJyIjoicThzTjkwalYifQ==