Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 9. Livestream Bịa Đặt
Chương 9. Livestream Bịa Đặt
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk4LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA3LCJyIjoiSGRKZGJyNFAifQ==Ba ngày sau, tôi đang ở bệnh viện thì trợ lý vội vàng chạy vào, sắc mặt tái mét. Anh ta đưa máy tính bảng cho tôi, trên màn hình là một buổi livestream đang leo top.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk4LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA3LCJyIjoiSGRKZGJyNFAifQ==Trong khung hình, cha mẹ nuôi tôi ngồi sát nhau, khóc lóc thảm thiết. Mẹ nuôi che mặt, giọng run rẩy.
“Chúng tôi vất vả nuôi nó mười mấy năm.”
“Nó về nhà giàu rồi quay lại cắn chúng tôi.”
Cha nuôi tiếp lời, ánh mắt đỏ ngầu.
“Nó dẫn người đến nhà.”
“Đập phá, đòi hơn một trăm triệu.”
“Nó muốn ép chúng tôi chết.”
Bình luận cuồn cuộn trôi qua như nước lũ.
“Trời ơi đúng là nuôi ong tay áo.”
“Có tiền có quyền rồi liền trở mặt.”
“Nhìn ánh mắt nó đã thấy không bình thường.”
Máy quay chuyển sang Lý Minh Vũ. Hắn siết chặt nắm tay, giọng đầy phẫn nộ.
“Em gái tôi từ nhỏ đã có vấn đề tâm lý.”
“Từng vào trại giáo dưỡng.”
“Bây giờ có thế lực chống lưng, sợ là sớm muộn cũng giết người.”
Kỷ Yên xuất hiện đúng lúc. Cô ta kéo tay áo lên, lộ ra vài vết bầm mờ nhạt, nước mắt lưng tròng.
“Chúng tôi chỉ muốn nói lý.”
“Nhưng cô ta đánh người, còn đe dọa giết cả nhà.”
Dưới phần bình luận, gió chiều nào theo chiều đó.
“Bệnh tâm thần thì nhốt lại đi.”
“Loại người này thả ra xã hội quá nguy hiểm.”
“Nhà giàu bao che cho kẻ điên à?”
Trợ lý hạ giọng.
“Cổ phiếu nhà họ Giang đang bắt đầu tụt.”
“Giám đốc rất tức giận, bảo cô lập tức quay về.”
Tôi nhìn màn hình, sắc mặt không đổi. Những lời bịa đặt kia giống hệt dao cùn, không giết người ngay, nhưng cắt rất đau. Tôi biết rõ, bọn họ đang dùng thứ quen thuộc nhất. Dư luận.
Lúc này, Tô An Nhiên đã tỉnh từ lúc nào. Cô đứng sau tôi, tay siết chặt vạt áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch.
“Sao họ có thể nói như vậy?”
“Tôi phải đi giải thích.”
Tôi đưa tay giữ cô lại.
“Không cần.”
“Giải thích chỉ làm họ càng hưng phấn.”
Điện thoại tôi rung lên liên hồi. Cuộc gọi từ nhà họ Giang, từ truyền thông, từ những người từng vồn vã bắt tay tôi mấy hôm trước. Tôi nhìn một lượt rồi tắt hết.
Tôi cúi xuống, nhìn Tô An Nhiên, giọng bình tĩnh đến lạ.
“Đừng sợ.”
“Để họ nói cho đã.”
Trong lòng tôi rất rõ ràng.
Khi dư luận đã lên đến đỉnh,
chỉ cần một cú đẩy nhẹ,
thì người rơi xuống vực sẽ không phải là tôi.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk4LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA3LCJyIjoiSGRKZGJyNFAifQ==