Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 2. Thiên Kim Giả Bị Đuổi Đi
Chương 2. Thiên Kim Giả Bị Đuổi Đi
eyJzIjoxMiwiYyI6OTkxLCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA5LCJyIjoiVmNoS0RXWW4ifQ==Sáng hôm đó, tôi nhìn thấy Tô An Nhiên rời khỏi nhà họ Giang. Trời trong, nắng nhẹ, rất hợp cho một ngày tiễn người. Cô kéo chiếc vali nhỏ, đi rất chậm, giống như chỉ cần bước nhanh hơn một chút thì mười mấy năm sống ở đây sẽ thật sự bị bỏ lại phía sau.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTkxLCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA5LCJyIjoiVmNoS0RXWW4ifQ==Không có tiệc chia tay, cũng không có một câu giữ lại. Người giúp việc đứng xa xa nhìn, ánh mắt lấp lửng, nhưng không ai dám lên tiếng. Nhà họ Giang hôm nay rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như chưa từng có một thiên kim giả tồn tại.
“Đưa nó ít tiền đi.”
Mẹ tôi nhìn theo bóng lưng kia, giọng hời hợt như đang nói chuyện mua rau.
“Ra ngoài rồi, dù sao cũng phải sống.”
Cha tôi cau mày, không tán thành.
“Cho làm gì? Nó ở đây mười mấy năm đã hưởng đủ rồi. Giờ trả lại thân phận cho nó là xong.”
Tôi đứng cạnh cầu thang, nghe rõ từng chữ. Bọn họ nói về một con người, nhưng giọng điệu lại giống như đang bàn cách xử lý một món đồ không còn giá trị sử dụng.
Tô An Nhiên dừng lại ở cửa. Cô quay đầu nhìn vào phòng khách một lần, ánh mắt rất bình tĩnh, không có oán hận, cũng không có cầu xin. Khi ánh mắt cô lướt qua tôi, cô hơi sững lại, rồi mỉm cười rất nhẹ.
“Chúc mừng cậu.”
Cô nói.
“Cuối cùng cũng về đúng chỗ rồi.”
Tôi nhìn cô, trong đầu bỗng trống rỗng. Rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được câu nào. Cánh cửa lớn đóng lại sau lưng cô, âm thanh vang lên rất khẽ, nhưng lại giống như một dấu chấm hết.
Buổi trưa, mẹ tôi gọi tôi vào phòng ăn. Trên bàn là bữa cơm thịnh soạn, đầu bếp bận rộn như đang chuẩn bị cho lễ lớn. Mẹ tôi gắp thức ăn vào bát tôi, giọng đầy quan tâm.
“Con gầy quá, sau này ở nhà mẹ bồi bổ cho con.”
“Những chuyện không vui trước kia, đừng nghĩ nữa.”
Tôi gật đầu, cầm đũa nhưng không ăn. Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh chiếc vali cũ và cái lưng thẳng tắp kia. Một người bị đuổi ra khỏi nhà mà vẫn giữ được dáng vẻ như thế, rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu.
Buổi tối, tôi về phòng. Phòng rất lớn, trang trí theo gu của một người chưa từng hỏi tôi thích gì. Tôi mở điện thoại, nhìn danh bạ quen thuộc, ngón tay dừng lại ở cái tên Tô An Nhiên rất lâu.
Tin nhắn cuối cùng của cô gửi cho tôi từ mấy hôm trước.
“Cậu đừng lo cho tôi, tôi ổn.”
Tôi nhìn dòng chữ đó, bật cười một tiếng rất khẽ. Nếu cô thật sự ổn, thì đã không cần phải nói câu đó. Đêm hôm ấy, lần đầu tiên sau khi về nhà họ Giang, tôi không ngủ được.
Tôi chợt nhận ra một chuyện rất rõ ràng.
Ngày Tô An Nhiên bị đuổi đi, không chỉ là cô mất nhà.
Mà là tôi, từ giây phút đó, đã mất đi lý do cuối cùng để tiếp tục giả vờ bình thường.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTkxLCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA5LCJyIjoiVmNoS0RXWW4ifQ==