Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 12. Ánh Nắng Sau Tòa (Hoàn)
Chương 12. Ánh Nắng Sau Tòa
eyJzIjoxMiwiYyI6MTAwMSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzQyNSwiciI6Imc4YXp6YUQ1In0=Phiên tòa diễn ra vào một buổi sáng nhiều nắng. Tôi ngồi ở hàng ghế phía trước, lưng thẳng, tay đặt gọn trên đầu gối, giống như đang dự một cuộc họp bình thường. Chỉ có Tô An Nhiên ngồi bên cạnh, lòng bàn tay hơi lạnh.
eyJzIjoxMiwiYyI6MTAwMSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzQyNSwiciI6Imc4YXp6YUQ1In0=Khi bị cáo được áp giải vào phòng xử, cả khán phòng rì rầm. Lý Minh Vũ gầy đi rất nhiều, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn tôi lấy một lần. Kỷ Yên thì cúi đầu, mái tóc rối bời, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngày trước.
Công tố viên đọc từng tội danh.
“Bắt cóc.”
“Cố ý gây thương tích.”
“Tống tiền.”
“Chế tạo và sử dụng vật liệu nổ trái phép.”
Mỗi tội danh được đọc lên, sắc mặt bọn họ lại tái thêm một phần. Khi nhắc đến đoạn video giám sát và toàn bộ chứng cứ tài chính, tiếng bàn phím gõ lách cách vang lên không ngừng. Không ai còn nghi ngờ.
Đến lượt bị cáo nói lời sau cùng, Lý Minh Vũ đột ngột ngẩng đầu.
“Giang Tri Hạ.”
“Cô thắng rồi, hài lòng chưa?”
Tôi nhìn hắn, giọng rất nhẹ.
“Không.”
“Tôi chỉ lấy lại thứ vốn không nên bị cướp.”
Bản án được tuyên trong không khí lặng ngắt. Chung thân không ân xá. Kỷ Yên cùng những kẻ liên quan lần lượt nhận án nặng. Gia đình nuôi tôi vì đồng phạm và che giấu tội phạm cũng không thoát.
Khi búa thẩm phán gõ xuống, tôi nghe thấy một tiếng nức nở rất khẽ bên cạnh. Tô An Nhiên cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nhưng khóe môi lại cong lên.
Chúng tôi bước ra khỏi tòa án. Ánh nắng tràn xuống bậc thềm, chói đến mức phải nheo mắt. Đã rất lâu rồi, tôi mới cảm thấy thế giới này sáng như vậy.
“Về nhà không?”
Tôi hỏi.
Tô An Nhiên gật đầu.
“Về.”
Xe lăn bánh chậm rãi. Trên đường, cô dựa đầu vào cửa kính, giọng nhỏ nhưng rất rõ.
“Cảm ơn cậu.”
“Nếu không có cậu, tôi đã không sống nổi.”
Tôi im lặng một lúc, rồi đáp.
“Không phải tôi cứu cậu.”
“Là cậu đã cố sống đến khi tôi kịp quay lại.”
Buổi chiều hôm đó, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm rất đơn giản. Không có hào môn, không có ân oán, chỉ là hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi ăn hết bát cơm.
Ngoài cửa sổ, nắng rơi lên bậu, yên tĩnh và ấm áp.
Tôi biết rõ, quá khứ sẽ không biến mất. Vết thương cũng không thể hoàn toàn lành lại. Nhưng từ hôm nay trở đi, chúng tôi không còn phải sống để trả nợ cho lỗi lầm của người khác nữa.
Con đường phía trước vẫn dài.
Nhưng lần này,
chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
eyJzIjoxMiwiYyI6MTAwMSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzQyNSwiciI6Imc4YXp6YUQ1In0=