Ngày Tôi Trở Về - Cả Thế Giới Phải Trả Giá
Chương 8. Một Trăm Mười Triệu
Chương 8. Một Trăm Mười Triệu
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk3LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA3LCJyIjoiNEVtbm4wYTUifQ==Tôi kéo chiếc ghế đặt ngay giữa đại sảnh, ngồi xuống trước ánh mắt hoảng loạn của cả đám người. Cây rìu bị tôi ném xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề, đủ để nhắc họ nhớ rằng tôi không đến đây để thương lượng.
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk3LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA3LCJyIjoiNEVtbm4wYTUifQ==“Bây giờ nói chuyện cho tử tế.”
Giọng tôi không cao, cũng không gấp, nhưng từng chữ đều đè nặng xuống không khí.
“Từng khoản một, tính cho rõ ràng.”
Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng thở dồn dập và ánh mắt né tránh.
“Tấm thẻ kia, mỗi tháng tôi chuyển ba trăm nghìn.”
“Tổng cộng mười tháng, ba mươi triệu.”
“Tôi không cần giải thích số tiền đó đã bị dùng vào đâu.”
Tôi liếc nhìn mẹ nuôi. Sắc mặt bà ta trắng bệch, môi run run nhưng vẫn cố cứng miệng.
“Tiền đó là nó tự cho.”
“Nhà tôi nuôi nó mười mấy năm, dùng chút tiền thì sao?”
Tôi bật cười một tiếng rất khẽ.
“Chưa xong đâu.”
Tôi nhìn sang Kỷ Yên, ánh mắt dừng lại trên những món trang sức lấp lánh.
“Quần áo, trang sức tôi gửi trả cho Tô An Nhiên.”
“Quy theo giá gốc, năm mươi triệu.”
Kỷ Yên trợn mắt.
“Cô dựa vào đâu mà đòi lại?”
“Đó là đồ cô ta tặng tôi.”
Tôi không đáp, chỉ nhìn vệ sĩ đứng sau lưng. Hai người lập tức bước lên một bước, khí thế áp sát khiến Kỷ Yên vô thức lùi lại.
“Còn nữa.”
Tôi quay sang nhìn Tô An Nhiên, ánh mắt dừng trên những vết bầm chưa tan.
“Tiền chữa trị, tiền tổn thất tinh thần.”
“Và cả tương lai bị các người hủy hoại.”
Tôi ngừng một chút, rồi tiếp.
“Kỳ thi đại học, cô ấy đáng lẽ đạt sáu trăm điểm.”
“Tính mỗi điểm một trăm nghìn, sáu mươi triệu.”
Cả sân xôn xao. Có người hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tổng cộng.”
Tôi khép ngón tay lại.
“Một trăm mười triệu.”
Lý Minh Vũ bật cười gượng.
“Cô cướp tiền à?”
“Nhà chúng tôi làm gì có nhiều như vậy.”
Tôi nhìn hắn, ánh mắt không gợn sóng.
“Không có thì bán.”
“Nhà, xe, sổ đỏ.”
“Thiếu một xu, tôi cũng có cách thu đủ.”
Mẹ nuôi hoảng loạn đứng bật dậy.
“Mày dám.”
“Giết người à?”
Tôi nhướng mắt, giọng lạnh tanh.
“Giết các người.”
“Với tôi, chỉ giống như giẫm chết một con kiến.”
Không cần tôi ra lệnh, vệ sĩ lập tức hành động. Sổ đỏ, thẻ ngân hàng, chìa khóa xe bị thu lại từng thứ một. Tiếng khóc, tiếng chửi rủa vang lên hỗn loạn.
Kỷ Yên run rẩy, cuối cùng cũng hiểu ra mình đã chọc nhầm người.
“Tôi… tôi sẽ trả.”
Tôi đứng dậy, bước tới trước mặt cô ta.
“Ba ngày.”
“Chuẩn bị đủ tiền.”
Tôi quay lưng, đỡ lấy Tô An Nhiên đang đứng không vững. Trước khi rời đi, tôi để lại một câu cuối cùng.
“Đây mới chỉ là bắt đầu.”
eyJzIjoxMiwiYyI6OTk3LCJ1IjoiZ3Vlc3QiLCJ0IjoxNzY3MTkxMDA3LCJyIjoiNEVtbm4wYTUifQ==