Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 1: Trò Chơi Định Mệnh
Trong phòng VIP của quán bar Đế Cảnh, tôi ngồi ở góc bên cạnh chiếc bàn. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chai rượu dừng lại đúng phía tôi.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzksInIiOiIwZzA0aks4VCJ9Một nam sinh nhìn lá bài tiểu quỷ trong tay mình, hào hứng hét lên: "Tôi là tiểu quỷ rồi!"
eyJzIjo2LCJjIjo5NTQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzksInIiOiIwZzA0aks4VCJ9Lần đầu tiên tôi tham gia kiểu tụ tập thế này, chỉ biết không ngừng niệm thầm trong lòng: đừng làm mất mặt, nhất định đừng làm mất mặt.
Vì căng thẳng, đầu ngón tay tôi vô thức siết chặt lấy vạt áo.
"Không ngờ lại là bạn học Tống của chúng ta. Nghe nói bạn Tống chưa từng yêu đương bao giờ."
"Hay là thế đi, ai rút trúng lá số năm thì bạn ấy theo người đó. Hình phạt trò chơi là yêu nhau một tháng, bất kể nam hay nữ."
Luật chơi hơi quá đáng khiến đám con trai con gái trong phòng bật cười reo hò đầy phấn khích.
Chủ nhiệm câu lạc bộ đưa tôi tới bèn kéo tay áo tôi, định giúp tôi thoát khỏi tình thế này.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Nam sinh kia nheo mắt cười xấu xa: "Bạn học Tống chơi nổi không?"
Tôi im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp: "Chơi được."
Đám người càng náo nhiệt hơn.
"Ai vậy? Số năm là ai? Ai rút lá số năm?"
"Là tôi." Một giọng nam lười nhác vang lên.
Tôi giật mình ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào đôi con ngươi đen sâu thẳm ấy.
Trong khoảnh khắc, cả phòng bao lặng đi đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Đối tượng là Cố Hành, không ai dám tiếp tục đùa kiểu đó nữa.
Anh là công tử nhà họ Cố, thiếu gia tập đoàn Cố Thị, nổi tiếng trong giới là một kẻ phong lưu vô kỷ luật, gia thế tốt, diện mạo đẹp, thành tích còn đứng nhất chuyên ngành.
Những cô gái thích anh lớp này nối lớp khác, chỉ là anh thay bạn gái như thay áo nhưng chưa từng dây dưa nửa phần với kiểu nữ sinh như tôi.
Có người từng hỏi anh tại sao.
Anh ngậm điếu thuốc một cách tùy ý, giọng nhàn nhạt: "Không hứng thú."
Nghĩ lại cũng đúng, một người như tôi nhát gan lại vô vị. Dù nhìn thế nào, tôi và anh đều không thuộc về cùng một thế giới.
Mái tóc đen của Cố Hành rũ lòa xòa trước trán, biểu cảm nhạt nhẽo. Anh nhìn tôi lại giống như chẳng thực sự nhìn vào tôi.
Nam sinh cầm lá bài tiểu quỷ nuốt khan một cái, thăm dò mở miệng: "Hành, Hành ca, không biết số năm là anh hay là... hay là mình đổi hình phạt?"
Cố Hành nghiêng mắt nhìn tôi một cái, khóe môi bỗng cong lên một tia cười khó hiểu, giọng rất nhạt: "Tôi cũng chơi được."
Tôi khẽ sững lại, cơn nóng từ cổ dần dần lan lên má, cổ họng khô khốc, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.
Cả phòng yên lặng trong một giây rồi.
"Cái gì? Hành ca, anh nghiêm túc đấy à?"
Chập! Cố Hành nhấc chân đá một cú vào cậu con trai hò hét ầm ĩ nhất bên cạnh.
"Ồn cái gì mà ồn?"
Cậu ta ôm chỗ bị đá, không dám hé răng thêm nửa câu.
Cố Hành cúi mắt nhìn tôi, phát hiện tôi đang chớp mắt không chớp nhìn anh, rồi lại lặng lẽ né đi ánh mắt ấy.
Còn tôi, trong khoảnh khắc này chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập không thôi.