Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 9: Hòa Giải Và Kết Thúc Ngọt Ngào (Chính Văn Hoàn)
Thế là trong căn phòng của Cố Hành, tôi chậm rãi kể cho anh nghe câu chuyện về anh, câu chuyện mà trước đây anh chưa từng biết.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM3MDEsInIiOiJtWkhqS3pMbyJ9Khi tôi kể xong, trời đã tối, bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjMsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM3MDEsInIiOiJtWkhqS3pMbyJ9Nhưng lúc chúng tôi bước ra, dì Lâm nhìn thoáng qua vẻ mặt hai chúng tôi, lập tức kéo bố Cố Hành lại, dứt khoát sách hành lý chạy ra xe.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chú dì, hai người định đi đâu vậy?"
"Không ăn tối sao?"
Chú Cố không nghĩ nhiều, cười hề hề: "Không ăn đâu, đi tránh mặt. Sợ ảnh hưởng hai đứa con."
Chưa nói xong đã bị dì Lâm bịt miệng.
Dì Lâm quay sang tôi cười nhân hậu mà đầy ẩn ý: "Điềm Điềm, đừng nghe ba nó nói bậy."
"Tụi dì chỉ là đột nhiên muốn đi du lịch, người giúp việc cũng được cho nghỉ hết rồi."
"Hai đứa muốn làm gì thì làm. Tuần này trong nhà không có ai cả, thật đấy, không một ai."
Nghe ra hàm ý trong lời bà, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cố Hành ở sau lưng khẽ bật cười, tựa vào khung cửa, ánh mắt mang theo sự thỏa mãn rõ rệt khi nhìn họ rời đi.
Đêm hôm ấy, tôi mới thật sự hiểu thế nào là lửa gặp củi khô.
Như thể đang trừng phạt tôi, Cố Hành hết lần này đến lần khác đẩy tôi đến giới hạn.
Mỗi lần tôi muốn trốn, anh lại dùng sức giữ tôi lại.
"Không phải nói anh là nam sinh thuần khiết sao? Toàn nói bậy."
Trong bóng tối, Cố Hành chậm rãi hôn đi từng vệt nước mắt trên má tôi, nhưng nơi khóe mắt tôi vẫn rơi xuống chút ướt át.
Không phải của tôi mà là của Cố Hành.
Anh ôm chặt lấy tôi, khẽ lặp đi lặp lại hai chữ đầy run rẩy: "May mắn quá, tìm lại được rồi."
Một chiều nào đó trong tương lai, tôi mở chiếc khung ảnh trên đầu giường của Cố Hành.
Mặt sau tấm ảnh năm tôi 18 tuổi, Cố Hành đã viết một câu.
Đó là lời của thi sĩ Neruda.
Tôi khẽ đọc thành tiếng: "Trên mảnh đất cằn cỗi của anh, em là đóa hồng cuối cùng."
Chính Văn Hoàn