Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 7: Sự Cố Ở Quán Bánh Bao
Kỳ nghỉ hè còn lại hai tuần, tôi hoàn thành nốt công việc cuối cùng trong phòng thí nghiệm, liền quyết định thu dọn hành lý về nhà một chuyến.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjEsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzcsInIiOiJ1eE9MaWhwTyJ9Nhà tôi ở ngay tỉnh thành, chỉ cách trường ba tiếng đi xe.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjEsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzcsInIiOiJ1eE9MaWhwTyJ9Tôi đi thẳng đến cửa hàng.
Giờ này chắc bố mẹ tôi vừa bận rộn xong giờ cao điểm buổi sáng đang ngồi nghỉ trong quán.
Không ngờ còn chưa đến cửa tôi đã nghe thấy tiếng một cô gái the thé vọng ra.
"Nhà các người bán loại bánh bao gì thế? Giờ chết đi được. Nhân bên trong toàn thịt thối."
Bố mẹ tôi gói bánh bao hơn nửa đời người, bên trong không chỉ là nhân thịt mà còn là lương tâm của họ.
Tôi biết rất rõ thịt đó tuyệt đối không thể hỏng nhưng bánh bao đã bị đạp tung tóe khắp nền.
Cô gái kia cùng mấy người bạn đã đập phá không ít đồ trong quán.
Mấy cô gái toàn mặc đồ hiệu, phía sau còn có tài xế đi theo.
Khi bịt mũi kêu hôi, ánh mắt chẳng che nổi vẻ khinh miệt và đắc ý.
Họ cố tình gây chuyện, nhưng bố mẹ tôi là người hiền lành, chưa bao giờ xích mích với ai.
Thấy mấy cô gái còn trẻ có lẽ được nuông chiều từ nhỏ, bố mẹ chỉ mong các cô thấy chán rồi sẽ tự rời đi.
Mẹ tôi vẫn mỉm cười dịu dàng với họ: "Có lẽ cô ngửi nhầm mất rồi. Thịt này mới được giao từ hôm qua, còn tươi lắm."
Cô gái đứng đầu nhóm nhướng mày đầy coi thường: "Ồ, tôi đúng là người nhầm, không phải thịt thối mà người các bà thối."
Một cô khác bịt mũi làm bộ ghê tởm: "Đúng đó, ai mà người còn thối, áo quần cũng thối. Quả nhiên là dân nhà quê từ nơi nhỏ hẹp tới, hôi quá trời."
Bị nói vậy mà bố tôi vẫn không giận, chỉ gượng cười hiền hậu: "Làm từ sáng đến giờ chắc là có hơi mùi mồ hôi."
Đấm vào bông một quyền, vô lực mà không hả giận.
Sắc mặt cô gái cầm đầu trở nên khó coi, cầm chiếc bát trên bàn lên định ném.
Tôi bước đến nắm chặt cổ tay cô ta: "Đủ rồi đấy."
Cô gái sững lại nhìn rõ mặt tôi, cô ta bật cười lạnh, hất tay tôi ra: "Ồ, về rồi à?"
Sự thù địch không hề che giấu.
Tôi khẽ nhíu mày, cố lục lại trong trí nhớ. Tôi quen cô ta sao?
Thấy tôi ngơ ngác, cô ta chống nạnh, kiêu ngạo tự báo danh.
Thì ra cô ta là sinh viên trường bên, từng theo đuổi Cố Hành điên cuồng, nhưng Cố Hành đến một ánh mắt cũng chẳng cho.
Điều đó khiến cô ta bị đả kích, nhưng không dám chọc vào Cố Hành.
Kể từ khi tôi và Cố Hành yêu nhau, cô ta đã nhìn tôi không vừa mắt, thậm chí còn tìm người điều tra tôi.
Mấy hôm trước biết tôi chia tay Cố Hành, cô ta tức đến run người, còn tuyên bố phải cho tôi một bài học.
Nghe nói hôm nay tôi rời trường, cô ta dẫn theo hội bạn thân và tài xế trong nhà xông thẳng đến quán bánh bao của bố mẹ tôi.
Thấy tôi chưa về liền bắt đầu gây khó dễ cho bố mẹ.
"Loại người như mày mà cũng dám đá Cố Hành. Nam thần mà tao nghĩ còn không dám với tới lại bị mày đá. Dựa vào cái gì? Mày bỏ bùa gì Cố Hành thế?"
"Nghe nói đến bây giờ anh ấy còn không cho người ta nói xấu mày, ai nói là anh ấy nổi giận. Dựa vào đâu? Mày là cái thá gì?"
Càng nghe lông mày tôi càng nhíu chặt.
Thế giới thật rộng, chuyện nực cười gì cũng có.
"Điên bảo tao điên, mày mới điên."
Cả nhà mày đều...
Chưa dứt đã bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt.
Mẹ tôi, người vừa hiền lành nhẫn nhịn bấy lâu, lúc này kéo tôi ra sau, chống nạnh khí thế bừng bừng.
"Thời buổi gì rồi mà thứ giẻ rách cũng dám mò đến cửa nhà người ta quấy rối thế này? Phỉ xui xẻo."
Mấy cô gái bị tạt nước đến choáng váng, còn bị mẹ tôi nhổ vào một cái, mặt mũi đen xạm lại.
Họ hét ầm lên, ôm đầu la lối, quay sang bảo tài xế: "Anh còn đứng đó làm gì? Bọn họ dám cưỡi lên đầu tôi đấy, mau lên giúp."
Tài xế lúc này mới phản ứng lại.
Dù biết cô chủ nhà mình quá quắt nhưng sợ mất việc, anh ta vẫn đành bước lên.
Tài xế cao to lực lưỡng trong khi những cô gái kia chỉ giỏi cãi vã miệng.
Còn nhà tôi ba người hiền lành bao năm, chẳng cãi nổi, cũng chẳng đánh nổi.
Dù mặt đỏ bừng vì tức, bố mẹ vẫn chỉ có thể giơ tay chỉ vào bọn họ, cố giữ chút ý chí cuối cùng.
Cô gái khoanh tay trước ngực: "Tống Điềm, quỳ xuống xin lỗi tôi, chúng tôi sẽ để nhà các người tiếp tục buôn bán."
Đang đắc ý thì một chiếc xe sang dừng lại trước cửa hàng nhà tôi.
Một người phụ nữ khí chất tao nhã bước xuống xe, tóc bà được búi nhẹ phía sau, giày cao gót gõ xuống nền phát ra tiếng thanh thoát đầy nhịp điệu.
Nhưng ngay giây sau khi thấy cảnh tượng hỗn loạn ở cửa hàng, bà liền nhấc váy chạy vọt tới như một cơn gió.
Phía sau còn có mấy vệ sĩ theo sát.
Người chưa tới, giọng đã vang lên trước: "Dám bắt nạt người tôi che chở. Đập chết chúng nó cho tôi."
Không cần bà ra lệnh thêm, đám vệ sĩ lập tức lao lên, mỗi người giữ chặt một đối tượng.
Mặt mũi mấy cô gái kia tái xanh rồi tím ngắt.
"Biết bố tôi là ai không? Dám đối xử với tôi thế này."
"Là ai?" Người phụ nữ hỏi, giọng nhạt như nước.
"Triệu Đình Sơn," cô ta vênh mặt.
Người phụ nữ đảo mắt: "Gì? Không biết. Còn chẳng nổi bằng con chó nhà tôi."
Cô gái tức giận đến ngực phập phồng: "Bà là ai mà xen vào chuyện người khác?"
"Còn không xứng biết tên tôi."
Bà liếc cô ta không thương tiếc rồi phất tay với vệ sĩ: "Giao cho đồn cảnh sát."
"Vô ích thôi. Nhà tôi có người trong đó," cô ta hét lên.
Người phụ nữ nhướng mày, đắc ý: "Trùng hợp ghê. Nhà tôi cũng có."
Cô gái còn định nói gì đó thì vệ sĩ đã bịt miệng kéo họ đi hết.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjEsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzcsInIiOiJ1eE9MaWhwTyJ9