Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 3: Bắt Đầu Một Tháng
Đến tận khi buổi tụ họp kết thúc, tôi vẫn còn hơi choáng váng.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDMsInIiOiJvTmRRa2hHMSJ9Cố Hành tùy ý ném cho một nam sinh chiếc thẻ.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDMsInIiOiJvTmRRa2hHMSJ9"Tôi bảo cậu ta bắt được."
Mắt cậu ta sáng rực: "Hành ca hào phóng quá."
Cố Hành không đáp, chỉ đứng dậy rồi rất tự nhiên khoác chiếc túi của tôi lên lưng.
"Tôi đưa em về."
Tôi trợn tròn mắt, theo phản xạ muốn từ chối: "Không, không cần đâu, tôi đi với chủ nhiệm về."
Cố Hành khẽ nhướng mày, liếc sang chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lập tức giơ tay ra hiệu: "Tôi... tôi tự về được."
Cố Hành hài lòng gật đầu, kéo cổ tay tôi bước ra ngoài, giọng nghe như đùa mà không phải đùa: "Cậu ấy nói tự về rồi."
Ánh mắt vài cô gái trong phòng nhìn tôi đầy ghen tỵ.
Chỉ cần nghĩ cũng biết phần lớn nữ sinh đến ngày hôm nay đều vì Cố Hành mà tới.
Vậy mà Cố Hành khó tiếp cận, họ chẳng dám dễ dàng bắt chuyện, cuối cùng lại vì một trò chơi thành ra thế này.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi cảm thấy ánh mắt Cố Hành khẽ dừng lại trên cổ tay đang được anh nắm lấy, khóe môi còn cong lên rất nhẹ.
Anh đang tâm trạng tốt sao?
Ngồi vào ghế phụ, anh nghiêng người muốn giúp tôi thắt dây an toàn.
Ngón tay lướt qua người tôi, tôi như bị bỏng, vội vàng định tự mình làm.
"Tôi tự thắt được."
Nhưng tay anh không rút lại mà còn hơi cúi xuống gần hơn, gần đến mức mùi hương của anh bao trùm lấy tất cả giác quan của tôi.
"Sợ tôi à?"
Cạch một tiếng, dây an toàn khép lại.
Cố Hành đưa tay vén tóc tôi sang sau tai.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền đến một cảm giác ướt nóng.
Anh đang hôn và mút vành tai tôi.
Cảm giác tê ngứa theo sống lưng chạy thẳng lên cổ.
Trong không gian im lặng của xe, mọi giác quan đều bị phóng đại.
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay gần như sắp bị bóp nát.
Cố Hành khẽ cắn lên dái tai tôi.
Tôi không nhịn được khẽ run.
"Tống Điềm, bây giờ hối hận thì muộn rồi."
Tôi sững người trong khoảnh khắc.
Thì ra anh biết tên tôi.
Khóe môi tôi nhẹ cong.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Tôi nâng tay đẩy anh ra, thẳng thắn nhìn vào mắt anh.
"Ừ, tôi biết. Một tháng."
Cố Hành hơi khựng lại, đôi mắt anh tối đi một chút rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thản.
Anh ngồi thẳng dậy, khởi động xe thể thao, giọng lơ đãng như cũ: "Biết là được."
eyJzIjo2LCJjIjo5NTYsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDMsInIiOiJvTmRRa2hHMSJ9