Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 5: Hiểu Lầm Và Chia Tay
Khoảng thời gian một tháng ngày càng đến gần, nhưng tôi và Cố Hành lại ăn ý đến lạ, cả hai đều không nhắc đến.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTksInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDEsInIiOiJpR1A5YkN1ciJ9Thế nhưng trò chơi vẫn là trò chơi, luôn có ngày phải kết thúc.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTksInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDEsInIiOiJpR1A5YkN1ciJ9Hôm ấy có buổi tụ họp, vì có việc nên Cố Hành bảo tôi đi trước.
Người đến đón tôi chính là cậu nam sinh lần trước chơi trò ở quán bar.
Hình như Cố Hành cũng chẳng thân thiết gì với đám họ, nhưng vì bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu ở tỉnh thành, Cố Hành vẫn giữ chút thể diện, thỉnh thoảng hẹn đi chơi cùng.
Ai nấy đều rất kính trọng tôi, mở miệng gọi một câu "chị dâu".
Nhưng khi tôi đi vệ sinh xong quay lại, vừa bước đến cửa phòng bao đã nghe tiếng cười khinh miệt bên trong.
"Không ngờ nha, lâu vậy rồi mà Hành ca vẫn chưa chán ư?"
"Cô nàng ngoan hiền này cũng biết giữ chồng đấy."
"Ai biết được trông thì ngoan, chứ biết đâu bên trong lại hoang dã lắm."
"Đã một tháng rồi còn chưa chia tay, cô ta làm sao còn mặt mũi mà bám lấy thế?"
"Hành ca chắc làm từ thiện thôi chứ không lẽ còn chưa nói chia tay sao."
"Giọng cậu chua dữ vậy không phải ghen rồi chứ?"
"Tôi ghen cái gì, không phải chỉ là con nhỏ bán bánh bao đó sao?"
"Nhà nó bán bánh bao á? Bảo sao hết một tháng rồi còn không chịu nhắc chuyện chia tay."
"Nếu là tôi câu được anh Hành một cậu ấm như thế thì cũng phải bám chặt không buông chứ ha."
"Cậu ví dụ chuẩn đấy."
Rầm!
Tôi đẩy mạnh cửa bước vào.
Tất cả lập tức câm lặng.
Hừ, tôi bật cười lạnh.
Với thân phận như tôi, họ sợ gì chứ? Chẳng qua là vì Cố Hành.
Ai cũng nhìn ra được Cố Hành hiện tại không hề chán tôi, thậm chí còn tỏ ra rất hứng thú, nên dù họ coi thường tôi đến đâu cũng chẳng muốn đắc tội ngay trước mặt.
Tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, trong lòng hối hận vì đã không học thêm vài câu chửi trên mạng cho bõ tức.
Lòng bàn tay tôi bị bóp đến đỏ lên.
Thấy tình hình không ổn, có người bước ra xoa dịu: "Chị, chị dâu, chị đừng để ý, bọn em quen đùa quá trớn thôi, chị đừng để trong lòng."
Tôi nhìn anh ta, khóe miệng chợt cong lên một nụ cười nhạt.
"Không cần gọi tôi là chị dâu."
"Các cậu đâu nói sai gì, đó đều là sự thật."
"Chỉ là có một điều tôi rất rõ về thân phận của mình."
"Tôi biết đây chỉ là một trò chơi, không cần các cậu nhắc."
Không gian lập tức im phăng phắc.
Có người liếc về phía cửa, giọng run: "Hành, Hành ca."
Tôi quay đầu lại, bóng dáng cao lớn của Cố Hành đứng ngay trước cửa, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, có vẻ vừa mới nghe trọn câu tôi nói lúc nãy.
Anh không để ý đến người vừa gọi mình, chỉ dùng đôi mắt đen thẳm ấy nhìn chằm chằm vào tôi rồi sải bước đi thẳng đến chỗ tôi.
Khóe mắt Cố Hành phủ một tầng lạnh nhạt.
Tôi biết anh giận rồi.
"Em lại nghĩ về anh như thế."
Còn chưa nói hết câu, tôi đã kéo cổ áo anh xuống, chặn lên môi anh.
Tôi rất hiếm khi chủ động như vậy.
Cố Hành chỉ khựng một giây rồi lập tức phản khách vi chủ.
Anh nâng mặt tôi lên để mặc tôi nắm chặt áo anh.
Khi đã hôn đủ, Cố Hành mới buông tôi ra, vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Không ai trong phòng dám lên tiếng.
Họ chưa từng thấy Cố Hành như vậy.
Những người vừa nói xấu tôi lúc này sắc mặt đã hiện rõ vẻ sợ hãi.
Đắc tội ai cũng được, trừ Cố Hành.
Tôi nhẹ nhàng xoa lên mái tóc anh.
Yết hầu anh khẽ chuyển động khiến vùng xương quai xanh của tôi nhột nhạt.
Giọng anh mang theo chút uất ức: "Tống Điềm, sao em có thể nghĩ anh như vậy?"
Tôi nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi."
Cố Hành đáp bằng giọng rất thấp: "Không sao."
Mọi người trong phòng đồng loạt thở phào.
Có vẻ như đại thiếu gia nhà họ Cố đã được dỗ dành xong.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi khẽ đẩy anh ra.
Tất cả mở to mắt, trái tim như treo lơ lửng.
Tôi nghe thấy chính mình nói từng chữ một.
"Cố Hành, chúng ta chia tay đi."
Mọi người chấm hỏi chấm than.
Cố Hành cứng đờ cả người.
Anh ngây ra rất lâu mới phản ứng lại, đưa tay định nắm lấy tôi.
"Tại sao? Bọn họ nói gì với em à? Anh có thể giải thích."
Không khí xung quanh như đông cứng lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: "Không có tại sao cả, chỉ là một tháng đã đến."
"Đây vốn chỉ là một trò chơi."
Cố Hành khẽ động môi, bật cười tự giễu, trong mắt anh như có thứ gì đó sắp vỡ vụn.
Anh cúi mắt, giọng nhẹ đến mức nghe không rõ: "Được, chia tay. Tạm biệt."
Tôi cầm túi không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Khi tôi rời khỏi, Cố Hành không bộc lộ thêm cảm xúc gì, nhưng sau đó rất lâu anh không nói một lời rồi đập nát đồ trong phòng bao.
Cậu con trai từng chế nhạo tôi bị anh đá ngã xuống đất.
Giọng anh tràn đầy lửa giận: "Mày là cái thá gì? Trước mặt cô ấy mày đã nói gì?"
Hôm đó nghe nói Cố Hành hoàn toàn cắt đứt quan hệ với lũ công tử kia.
Tối hôm đó tôi chuyển ngay về ký túc xá.
Trước khi đi, tôi để lại trên bàn một chiếc thẻ ngân hàng.
Cố Hành đã tặng tôi rất nhiều thứ, chỉ cần anh thích là muốn mua cho tôi.
Nhưng những thứ đó quá đắt. Tôi quy đổi toàn bộ thành tiền, gửi hết vào thẻ.
Nhà tôi tuy bán bánh bao nhưng lượng bán mỗi ngày rất lớn, không hề nghèo như họ tưởng.
Bây giờ cửa hàng của nhà tôi ở khu phồn hoa của tỉnh thành đã có mấy chi nhánh.