Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 2: Ký Ức Cấp Ba
Tôi và Cố Hành quen nhau từ thời cấp ba. Không phải nói đúng ra là tôi quen anh, còn anh thì không biết tôi là ai.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTUsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDQsInIiOiJEbkt3MHV5SCJ9Tôi không phải người bản địa của tỉnh thành. Để đỗ vào Nhất Trung tỉnh thành, tôi đã phải cố gắng rất nhiều.
eyJzIjo2LCJjIjo5NTUsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDQsInIiOiJEbkt3MHV5SCJ9Bố mẹ tôi dựa vào quầy bán bánh bao nhỏ bé kiếm sống từ một thị trấn nhỏ, gắng gượng nuôi tôi học lên tận Nhất Trung.
Họ nói dù sao quầy hàng của nhà mình cũng nhỏ, đi đâu cũng bày được. "Điềm Điềm cứ yên tâm thi, ba mẹ đi theo con."
Nghe nhận giấy báo trúng tuyển, trên gương mặt đã nhuốm nét tuổi tác của họ nở nụ cười hiếm khi thấy.
Họ buông hết việc trong tay, vội vàng muốn thu xếp hành lý.
Họ đã sống nửa đời ở một nơi nhỏ bé, nay vì tôi mà phải đến một thành phố xa lạ để bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nhìn ra được sự lo lắng của họ, vì vậy từng giây từng phút tôi đều không dám lơi lả.
Thích Cố Hành thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Ngày nhập học, trong lớp thiếu bàn, tôi đến khu vực để bàn tìm lấy một cái.
Rất nhiều bạn học cũng đến lấy bàn. Tôi chọn cái bàn sát nhất trong góc tường.
Nhưng khi nhấc nó lên, tôi sơ ý chạm vào chiếc bàn khác chồng lên phía sau.
Đúng lúc nó sắp rơi xuống, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt tôi, đỡ lấy nó.
Đó là một bàn tay rất đẹp, thon dài, sạch sẽ, các khớp xương rõ ràng.
Tôi không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
"Cảm ơn."
Cậu con trai ấy rất cao, mặc một chiếc áo thun trắng giản dị, gương mặt sắc nét mang vài phần ngổ ngáo, mái tóc gọn gàng sạch sẽ.
Anh dùng một tay đẩy chiếc bàn trở lại chỗ cũ, giọng điệu lười nhác: "Không có gì."
Không ngờ lớp học của anh lại cùng tầng với lớp tôi.
Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh bước vào cửa sau của lớp một.
Nhất Trung phân lớp theo thành tích. Tôi vào lớp hai, còn anh ở lớp một – lớp tốt nhất của cả trường.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Khi ấy tôi chỉ cảm thấy anh trông thật đẹp.
Biết tên anh là lúc diễn ra lễ khai giảng. Anh lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện tân sinh.
Trong một dịp trang trọng như thế, anh thậm chí không mang theo bản thảo.
"Chào mọi người, tôi là tân sinh đại diện Cố Hành."
Mọi ánh nhìn đều tập trung lên người anh.
Chàng trai hơi nhướng mày, giọng điệu tùy ý: "Cũng chẳng có gì để nói. Về nhất ấy mà, chỉ cần có tay là được."
Không hiểu sao bộ đồng phục được anh mặc rất chỉnh tề, vậy mà lại bị anh mặc ra một cảm giác ngông ngạo lười biếng.
Thì ra anh chính là Cố Hành, đúng là ngầu chết người, nhưng hình như anh cũng khá nổi tiếng.
Tiếng reo hò dưới sân khấu vang lên hết lớp này đến lớp khác.
"Khá thật, vẫn là Hành ca của tôi."
"Y như cũ đẹp trai."
"Y ê, học cùng trường với Cố Hành, anh ấy không chọn trường quý tộc bên cạnh."
"Hành ca ngầu quá."
"Con nhóc kia mau xuống để tôi lên thay vào diễn một đoạn."
Bạn cùng bàn thấy tôi bình thản đến lạ, khẽ huýt tay tôi: "Điềm Điềm, sao cậu bình tĩnh thế? Cậu không thấy Cố Hành đẹp trai à?"
Nghe vậy, tôi nhìn về gương mặt tuấn tú của chàng trai trên sân khấu, cứng miệng đáp: "Cũng thường thôi, hơi làm màu."
Bạn cùng bàn há hốc mồm: "Điềm Điềm, tiêu chuẩn của cậu cao thật đấy."
Nhưng đến kỳ thi tháng đầu tiên, tôi lập tức thành thật lại ngay.
Nhìn bảng xếp hạng với cái tên Cố Hành đứng chiễm trệ ở vị trí số một, tôi ngẩn người một lúc.
"Chết thật, thì ra anh không phải làm màu mà là thật sự có thực lực."
Rồi nhìn lại tôi đứng thứ 30 toàn khối, quay về chỗ ngồi, tôi lặng lẽ viết tên anh vào mục tiêu của mình.
Nhưng khoảng cách từ môi trường giáo dục khác nhau từ nhỏ không phải thứ có thể dễ dàng san lấp bằng nỗ lực của tôi.
Và tôi trở thành hạng nhì muôn năm.
Ba năm cấp ba, tôi luôn nghĩ cuộc sống của mình chỉ nên có học tập.
Nhưng số lần tôi lén nhìn về phía Cố Hành ngày càng nhiều.
Còn tình cảm nảy sinh từ lúc nào, ngay cả tôi cũng không biết.
Anh là nhân vật phong vân của trường, còn tôi chỉ là một trong vô số nữ sinh thầm thích anh.
Tôi mắc chứng sợ giao tiếp, không thích nói chuyện, gọi điện thoại với người khác cũng phải diễn tập trước trong đầu.
Một người như tôi dù có thích cũng chẳng dám nói với bất kỳ ai.
Nhưng đại học là độ tuổi có thể yêu đương rồi.
Tôi và Cố Hành được tuyển thẳng vào Đại học A Tỉnh Thành, ngôi trường danh tiếng nhất trong cả nước.
Thiên thời, địa lợi.
Tôi rất rõ mình muốn điều gì.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ dứt khoát nắm lấy.
Nhưng tôi và Cố Hành không cùng chuyên ngành.
Vì thân phận thiếu gia họ Cố, những lời đồn về anh chưa từng ngừng lại.
Tôi đã tìm hiểu một lượt những cô gái bị đồn là bạn gái anh.
Gợi cảm, mạnh mẽ, táo bạo, không ai giống tôi cả.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng điều kiện nhân hòa chẳng bao giờ đến lượt mình thì khi kết thúc thi cuối kỳ năm hai, chủ nhiệm câu lạc bộ dẫn tôi đi tham gia buổi liên hoan này.