Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Phiên Ngoại: Góc Nhìn Cố Hành
Ngày trở thành bạn trai của Tống Điềm, Cố Hành vui đến mức suốt đêm không dám chợp mắt.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzksInIiOiI0cVJsWkttSyJ93 giờ sáng, ánh kim loại của bật lửa lóe lên trong bóng tối.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjQsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4MzksInIiOiI0cVJsWkttSyJ9Cố Hành đứng trên ban công để gió đêm thổi qua người.
Điếu thuốc trong tay từ lúc nào đã cháy đến tận đầu lọc.
Cơn bỏng rát trên ngón tay truyền đến rất rõ, lúc này anh mới dám tin đây không phải là mơ.
Đôi mắt anh hơi tối lại, khóe môi mang theo tiếng cười nhẹ.
"Đúng là chẳng ra gì."
Cố Hành ném nguyên bao thuốc vào thùng rác.
Tống Điềm ngoan như vậy, chắc chắn cô sẽ không thích người biết hút thuốc.
Mọi người đều nói anh ngông cuồng, trời đất không sợ, chuyện gì cũng dám làm, nhưng thật ra anh mới chính là kẻ nhút nhát nhất.
Người đã thầm yêu nhưng không dám thổ lộ.
Cố Hành và Tống Điềm học cùng một trường cấp ba, nhưng lần đầu anh nhìn thấy cô lại không phải ở trường.
Đó là lúc Tống Điềm vừa mới đến tỉnh thành, cô và bố mẹ mỗi người kéo theo một chiếc vali nặng chĩu.
Còn Cố Hành thì vừa chơi bóng xong, sau lưng là một đám bạn bè lêu lổng.
"Ba mẹ chờ một chút để con xem đường đã, đừng vội."
Giọng cô mềm mại dịu nhẹ, ánh mắt Cố Hành vô thức nhìn sang.
Tống Điềm cột tóc củ tỏi, vài sợi tóc rơi bên tai để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Cô cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ trên điện thoại, mặt trời đang gắt, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi xoay một vòng theo chỉ dẫn của GPS.
Bất chợt, khóe môi cô cong lên, đôi mắt khẽ híp lại như tìm được phương hướng.
"Mẹ đi bên này nhé, cố thêm chút nữa, sắp đến rồi."
Không hiểu sao, dù còn cách một đoạn khá xa nhưng trong đầu Cố Hành lại bật ra một suy nghĩ rất rõ ràng.
Cô ấy chắc chắn thơm lắm, không giống đám bạn của anh, toàn mùi chó lẫn mùi mồ hôi.
Tim anh đập thình thịch.
Khi lướt qua nhau, anh nghe được mấy chữ "Nhất Trung Tỉnh Thành".
Ánh mắt anh tối lại.
Nhất Trung Tỉnh Thành.
Vậy thì anh nhất định phải học trường đó.
Đám bạn lêu lổng sau lưng: "Ủa, thế tụi tôi theo cậu đi đăng ký trường quý tộc là vì cái gì vậy?"
Lần thứ hai Cố Hành gặp Tống Điềm là ở kho chứa bàn ghế học.
Anh đút tay trong túi, giọng đầy bất mãn: "Điều kiện Nhất Trung tỉnh thành khổ thật, đến bàn ghế cũng bắt ông đây tự vác."
Và đúng lúc đó, Tống Điềm bất ngờ lọt vào tầm mắt anh.
Cố Hành bước khựng lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc bàn phía trên đầu Tống Điềm sắp rơi xuống.
Phản xạ nhanh hơn ý thức, khi nhận ra thì bàn tay anh đã đưa lên đỡ lấy chiếc bàn, đứng rất gần cô.
Gần đến mức anh có thể nhìn rõ hàng mi đen dài của Tống Điềm, đẹp đến mức khiến anh muốn đưa tay chạm vào.
Tống Điềm ngẩng lên nói: "Cảm ơn."
Cố Hành nhìn vào mắt cô đến ngẩn người, vành tai lập tức nóng lên, anh nuốt một cái, giọng khan nhẹ: "Không có gì."
Khi quay về lớp học, bước chân Cố Hành vẫn còn lâng lâng.
Tống Điềm lại ngồi ở lớp kế bên.
Một phút bốc đồng, người từ trước đến giờ chẳng thèm để ý mấy chuyện vinh dự, vậy mà lại chủ động đi xin làm người phát biểu đại diện tân sinh.
Là Cố Hành muốn phát biểu, đương nhiên ban giám hiệu vui đến mức muốn lập đền thờ.
Nhưng khi đứng trên sân khấu cầm micro nhìn xuống biển người đen đặc, trong đầu anh chỉ còn một câu: bình tĩnh, bình tĩnh.
Tống Điềm đang nhìn.
Vì căng thẳng quá mức, anh buột miệng nói vài câu trông cực kỳ làm màu, kết quả là mất hết thể diện mà rời sân khấu.
Thành tích của Tống Điềm rất tốt, mỗi lần thi đều đứng thứ hai.
Vì thế mỗi lần thi tháng, Cố Hành đều cố gắng đứng nhất, chỉ để Tống Điềm được ngồi ngay sau lưng mình.
Thế mà chỉ với khoảng cách gần như vậy, ba năm cấp ba, anh lại không dám nói với cô một câu.
Chỉ cần biết Tống Điềm vẫn ngồi phía sau mình, tâm trạng anh đã tốt lên rất nhiều.
Anh từng thấy có nam sinh khác tỏ tình với Tống Điềm.
Cho dù đó là lớp trưởng lớp cô, Tống Điềm cũng chẳng nể tình chút nào: "Lo mà học đi. Tôi không có thời gian yêu đương, phí thời gian."
Ánh nhìn lúc ấy của cô lạnh nhạt đến cực điểm.
Cố Hành chưa từng thấy Tống Điềm trông như vậy.
Cố Hành nghĩ Tống Điềm chắc chắn càng không thể thích kiểu người như anh, ngông cuồng không chịu quản, tiếng xấu lại nhiều.
Nên khi có người hỏi anh cùng một câu, Cố Hành nhìn thoáng bóng dáng quen thuộc nơi góc phòng, đôi mắt trầm xuống: "Không hứng thú."
Anh vốn là người kiêu ngạo, trong xương tủy trời sinh đã mang cái khí chất không chịu cúi mình trước ai, nhưng trong chuyện thầm yêu Tống Điềm, anh lại rụt rè, cẩn trọng, tự ti đến mức chẳng giống anh chút nào.
Có lẽ càng thích một người càng không dám đến gần.
Cố Hành chưa từng nghĩ rằng yêu thầm lại khó chịu đến thế.
Từ bỏ thì quá khó, nhưng càng đêm xuống, nỗi nhớ càng trở nên mãnh liệt, anh chẳng cách nào kiềm chế được.
Chỉ khi nước lạnh dội xuống người, anh mới có thể bình tĩnh lại.
Anh không thể vừa nghĩ đến gương mặt của Tống Điềm vừa làm chuyện đó.
Tống Điềm dịu dàng lại trong sạch như thế, anh không nỡ làm vấy bẩn dù chỉ một chút.
Ngay tốt nghiệp cấp ba, mái tóc búi củ tỏi quen thuộc của Tống Điềm được xõa xuống.
Cô khoác tay bạn thân chụp ảnh kỷ niệm.
Dưới ánh nắng, Tống Điềm cười đến cong mắt, từng đường nét đều rạng rỡ.
Còn Cố Hành chỉ dám đứng trong góc, lặng lẽ dùng điện thoại lưu lại khoảnh khắc ấy.
Anh vẫn không nói ra chữ thích.
Tần suất hô hấp, nhịp đập con tim.
Cố Hành biết rất rõ Tống Điềm là trái tim thứ hai của anh.
Anh cũng muốn giống như những bạn học khác, bước đến trước mặt cô nói một câu chúc mừng.
Chúc cô tiền đồ rộng mở, tương lai sáng lạn.
Nhưng ánh mắt không biết nói dối.
Anh không dám chắc khi nhìn vào mắt Tống Điềm mình có thể giấu được cảm xúc ấy hay không.
Vì thế anh chỉ có thể chờ, chờ một cơ hội tuyệt đối hoàn hảo, chờ khoảnh khắc hai trái tim có thể hòa chung nhịp đập.