Vì Một Trò Chơi, Nam Thần Trường Học Trở Thành Bạn Trai Tôi
Chương 6: Đau Lòng Và Tự Ti
Ba ngày sau tôi lại gặp Cố Hành.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDIsInIiOiJhNmd3V0p1YyJ9Dưới lầu ký túc xá, anh khẽ cúi đầu, tóc mái rũ xuống che lông mày sắc nét.
eyJzIjo2LCJjIjo5NjAsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxNzc4NDIsInIiOiJhNmd3V0p1YyJ9"Cố Hành," tôi gọi khẽ. "Sao anh lại đến?"
Người kiêu ngạo như anh bị chia tay rồi sao có thể quay lại?
Cố Hành bước tới, dừng lại cách tôi một mét, ánh mắt anh không hề che giấu, cứ thế đặt lên tôi.
Sự chuyên chú ấy khiến tôi khó mà làm ngơ.
"Có chuyện gì không?"
Trong giọng anh mang theo chút run nhẹ: "Anh hơi nhớ em."
Lời thẳng thắn ấy đánh mạnh vào tim tôi.
Tôi nhìn vào mắt anh: "Cố Hành, chúng ta chia tay rồi."
Sắc mặt anh thoáng tái nhợt.
Anh biết anh nhìn tôi rồi cẩn thận bước đến gần hơn.
"Những lời họ nói hôm đó em có thể cho anh một cơ hội giải thích không?"
Tôi mỉm cười: "Không cần đâu. Em biết anh không phải kiểu người đó."
Biểu cảm của Cố Hành trống rỗng trong chốc lát, trong mắt anh thoáng qua một tia hoang mang, giọng khàn đặc: "Vậy tại sao em lại chia tay anh?"
Tôi đáp, giọng bình tĩnh đến gần như lạnh: "Bởi vì yêu anh khiến em suy kiệt."
Cố Hành khựng lại.
Một lúc sau, anh khó khăn mở miệng: "Anh đã làm phiền em sao?"
Tôi lắc đầu: "Không phải."
"Nhưng em muốn quan hệ của chúng ta dừng lại tại đây."
"Được không?"
Cố Hành im lặng rất lâu.
Khi anh lên tiếng, giọng nhẹ đến mức như bay mất theo gió: "Xin lỗi, anh không để ý đến cảm xúc của em. Anh cứ nghĩ em cũng rất vui."
Anh đưa cho tôi một chiếc thẻ: "Anh thấy thẻ em để lại trên bàn."
Tôi không nhận: "Đó là tiền anh mua đồ cho em. Mấy thứ đó đắt lắm, em không thể lấy."
Bàn tay cầm thẻ của Cố Hành siết lại, như thể có thứ gì đó sụp xuống, nhưng rất nhanh, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhạt, khôi phục vẻ thờ ơ quen thuộc.
Anh nhét thẻ vào tay tôi, mang theo chút cố chấp thường ngày: "Đồ anh đã tặng, chưa bao giờ có chuyện lấy lại."
Nói xong, hình như anh muốn đưa tay lên véo má tôi, nhưng do dự một giây, bàn tay đã đặt lại vào túi.
"Anh đi đây, nghỉ sớm đi, đừng thức khuya."
Không biết vì sao, bóng lưng của Cố Hành rõ ràng vẫn thẳng tắp cao lớn như thế, nhưng nhìn lại mang theo nỗi cô độc lặng lẽ.
Tôi đặt tay lên ngực mình, nơi ấy nhói đau từng chút một.
Thích Cố Hành không? Đương nhiên là thích.
Một người tôi đã thầm yêu nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng buông bỏ?
Nhưng tôi và anh vốn không thuộc cùng một thế giới.
Khoảng cách ấy thật khó để phớt lờ.
Tôi ghét chính tính cách của mình. Những điều muốn nói không thể nói rõ, làm việc thì do dự rụt rè.
Dù Cố Hành bao dung tôi đến thế, tôi vẫn không có đủ tự tin rằng anh có thể thích tôi lâu dài.
Huống hồ khởi đầu của chúng tôi chỉ là một trò chơi, khác biệt về gia đình, khác biệt về tính cách.
Nhiều năm thầm thích, tất cả khiến tôi không thể không tự ti.
Trong mối quan hệ này, dường như luôn phải có một người ở vị trí thấp hơn.
Tôi không muốn yêu mà cũng lo sợ mất, không muốn cứ mãi tự hoài nghi bản thân.
Tôi không biết tình cảm của Cố Hành dành cho tôi có thể kéo dài bao lâu, có lẽ còn chẳng đến mức gọi là thích.
Chỉ là anh chưa từng yêu kiểu người như tôi nên tò mò hơi lâu một chút.
Không ai tin vào đoạn tình cảm giữa tôi và anh.
Yêu tôi rất mệt, chính tôi cũng biết.
Tôi không muốn chìm vào đó rồi không thể thoát ra.
Một người như tôi cả đời có lẽ cũng chẳng chạm được vào hạnh phúc.
Có lẽ dừng lại ở đây là kết cục tốt nhất cho tôi và Cố Hành.
Bởi như thế, ít nhất những điều tôi từng trải qua với anh vẫn đẹp.
Anh vẫn chưa chán tôi.
Và rất lâu về sau, có lẽ chúng vẫn là những ký ức tốt đẹp để nhớ lại.
Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi nhẹ nhàng lau đi rồi bước lên lầu.
Sau đó Cố Hành thật sự không tìm tôi nữa.
Anh dường như lại trở về dáng vẻ thường ngày của mình, chỉ nghe nói là không còn đến quán bar nữa.
Mọi thứ đều trở lại quỹ đạo.
Tôi tưởng rằng từ đây về sau tôi và anh sẽ không còn giao điểm nào.