Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 1: Vết Bẩn Trên Đôi Giày Trắng
Cảm giác dưới chân rất thật.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzMiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk3NywiciI6IlZjYjBOVGxlIn0=Đó là sự ma sát mạnh mẽ của đế giày da cao cấp nghiến xuống một bề mặt vải thô ráp. Thẩm Uyển chớp mắt, cơn choáng váng ập đến như thủy triều rút đi, để lại hiện thực trần trụi trước mắt.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzMiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk3NywiciI6IlZjYjBOVGxlIn0=Cô đang đứng giữa hành lang trường học ồn ào. Chân phải cô đang nâng lên, rồi lại hạ xuống, hung hăng giẫm đạp lên bàn chân của người đối diện.
Dưới mũi giày da bóng loáng của cô là một đôi giày thể thao màu trắng. Hay nói đúng hơn, nó từng màu trắng. Bây giờ, trên lớp vải canvas đã ngả vàng vì giặt nhiều lần ấy, một vết bùn đen sì to tướng in hằn lên, nhem nhuốc và nhức mắt.
Khoan đã...
Đôi giày trắng cũ kỹ. Hành lang trường học quý tộc. Và cảm giác hả hê ác độc vừa tan biến, thay thế bằng sự lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Thẩm Uyển từ từ ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là ống quần đồng phục đã sờn gấu, chiếc áo sơ mi trắng giặt đến mức hơi mỏng manh, và cuối cùng, là gương mặt của người thiếu niên.
Cậu ta rất gầy, xương quai xanh hiện rõ dưới cổ áo rộng thùng thình, làn da tái nhợt thiếu sức sống. Nhưng đôi mắt cậu ta thì khác hẳn. Đen đặc, sâu hoắm, không gợn chút ánh sáng nào, tựa như đầm lầy chết chóc nuốt chửng mọi thứ.
Lúc này, đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào cô. Không giận dữ, không gào thét, chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương, như đang nhìn một vật chết.
Cái tên Bạc Vọng nổ tung trong đầu Thẩm Uyển như một quả bom hẹn giờ.
Trời ơi! Mình xuyên sách rồi!
Cô xuyên thành Thẩm Uyển - nữ phụ ác độc, thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm, kẻ ngáng đường đáng ghét nhất trong cuốn tiểu thuyết “Danh Vọng Hào Môn”. Và xui xẻo thay, cô lại xuyên đúng vào phân cảnh mở đầu đầy oan nghiệt: Cảnh nguyên chủ sỉ nhục trùm phản diện Bạc Vọng, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình sau này.
Trong truyện, Bạc Vọng là đứa con hoang bị gia tộc ruồng bỏ, sống nương tựa cùng bà nội trong khu ổ chuột. Đôi giày trắng này là món quà sinh nhật quý giá mà bà nội đã chắt chiu từng đồng mua cho cậu. Nguyên chủ Thẩm Uyển vì muốn lấy lòng nam chính, đã cố tình gây sự, giẫm nát đôi giày này để chà đạp lòng tự trọng của Bạc Vọng.
Kết cục của nguyên chủ là gì nhỉ? À, 5 năm sau, khi Bạc Vọng trở thành ông trùm tài chính tàn độc khét tiếng, hắn đã khiến nhà họ Thẩm phá sản trong một đêm, cha cô nhảy lầu, còn cô bị bán sang biên giới, chết không toàn thây nơi đất khách quê người.
Nghĩ đến đó, chân Thẩm Uyển mềm nhũn.
Cô đang làm cái quái gì thế này? Cô đang giẫm lên tấm vé xuống địa ngục của chính mình!
Thẩm Uyển vội vàng rụt chân lại như bị điện giật. Động tác quá nhanh khiến cô loạng choạng suýt ngã.
Xung quanh, đám đàn em thân tín của "Thẩm Uyển" cũ vẫn chưa nhận ra sự thay đổi, nhao nhao tung hô:
"Chị Uyển hay lắm! Cho thằng nhà quê này biết thế nào là lễ độ!" "Đúng đấy, đôi giày rách nát thế kia mà cũng dám mang đi học, làm bẩn mắt chị Uyển!"
Câm miệng! Làm ơn câm miệng lại đi! Thẩm Uyển gào thét trong lòng. Mỗi lời tụi nó nói ra chẳng khác nào đóng thêm một cái đinh vào quan tài của cô.
Bạc Vọng vẫn đứng yên, không nói một lời. Cậu từ từ cúi đầu, nhìn vết bẩn đen sì trên mũi giày trắng tinh, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt lại thành quyền, gân xanh nổi lên rõ rệt trên mu bàn tay gầy guộc.
Sát khí. Cô cảm nhận được sát khí nồng nặc.
Thẩm Uyển nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Cô phải làm gì đó. Phải cứu vãn tình thế này ngay lập tức. Xin lỗi? Không được, nguyên chủ kiêu ngạo như vậy đột nhiên xin lỗi sẽ rất giả tạo. Đền tiền? Hắn ghét nhất là bị sỉ nhục bằng tiền.
Dưới áp lực của ánh mắt tử thần đang từ từ ngước lên nhìn mình, Thẩm Uyển buột miệng, giọng nói run rẩy lạc điệu:
"Tớ... tớ nói là vừa rồi thấy có con muỗi đậu trên giày cậu... cậu có tin không?"
Không gian ồn ào bỗng chốc im bặt.
Gió lùa qua hành lang, lạnh buốt.
Đám đàn em đứng sau lưng cô há hốc mồm. Bạc Vọng nhíu mày. Đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn cô như đang nhìn một sinh vật kỳ dị vừa chui ra từ kẽ nứt không gian.
Con muỗi? Đậu trên giày? Và cô dùng cả gót giày da cao cấp giẫm mạnh xuống để giết nó?
Lời nói dối này không chỉ vụng về, mà còn xúc phạm trí tuệ người nghe một cách trầm trọng.
Thẩm Uyển muốn cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, cô đành phải diễn cho trót. Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng cơ mặt cứng đờ khiến nụ cười ấy trông còn khó coi hơn cả khóc:
"Thật... thật đấy. Con muỗi to lắm. Tớ sợ nó đốt cậu... sốt xuất huyết thì khổ."
Khóe môi Bạc Vọng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong đầy mỉa mai và lạnh lẽo. Lần đầu tiên cậu mở miệng, giọng nói khàn khàn như tiếng giấy nhám cọ vào nhau, mang theo sự châm chọc sắc bén:
"Vậy thì tôi phải cảm ơn Thẩm đại tiểu thư rồi?"
Thẩm Uyển rùng mình. "Cảm ơn" hai chữ này từ miệng cậu thốt ra nghe chẳng khác nào "Chờ chết đi".
Đàn em Giáp bên cạnh tưởng cô đang chơi trò mèo vờn chuột, liền hùa theo: "Đúng rồi đấy! Chị Uyển có lòng tốt diệt hại cho mày, mày còn đứng đó lườm cái gì? Hay mày muốn giống con muỗi kia?"
Thẩm Uyển quay phắt lại, trừng mắt nhìn tên đàn em, quát lớn: "Im đi!"
Tiếng quát to đến mức chính cô cũng giật mình. Đám đàn em ngơ ngác, không hiểu sao hôm nay chị đại lại nổi nóng với phe mình.
Thẩm Uyển quay lại nhìn Bạc Vọng, hai tay xoắn chặt vào nhau. Cô nhìn thấy sự nghi hoặc lóe lên trong đáy mắt đen thẳm của cậu. Sự hung hăng ngang ngược thường ngày của Thẩm Uyển biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi, lúng túng và... hèn nhát?
Bạc Vọng là người nhạy bén đến mức nào chứ. Chỉ một giây sơ hở, cậu đã nhận ra sự bất thường.
Không thể ở lại đây thêm nữa. Càng nói nhiều càng sai nhiều.
Thẩm Uyển hít sâu một hơi, cố gắng giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của một tiểu thư hào môn, dù giọng nói vẫn còn run rẩy:
"Dù sao thì... giày cũng bẩn rồi. Tớ... tớ sẽ đền cậu đôi khác."
Nói xong, cô không dám đợi Bạc Vọng trả lời, xoay người bỏ chạy thục mạng về phía cầu thang. Bóng dáng cô vội vã, hoảng loạn như thể sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo đòi mạng.
Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng vội vàng chạy theo: "Chị Uyển! Chị đi đâu thế? Đợi bọn em với!"
Hành lang trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Bạc Vọng đứng một mình giữa lối đi trống trải. Cậu cúi đầu nhìn vết bẩn loang lổ trên đôi giày trắng, ánh mắt tối sầm lại. Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng tay áo sơ mi lau đi lớp bùn đất.
Nhưng vết bẩn đã ngấm sâu vào sớ vải, lau cách nào cũng không sạch được. Giống như thân phận dơ bẩn của cậu trong mắt những kẻ cao sang kia vậy.
"Bắt muỗi sao?"
Bạc Vọng lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp tan vào trong gió. Khóe miệng cậu hạ xuống, vẻ mỉa mai biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn khốc.
Thẩm Uyển.
Cậu nhớ kỹ cái tên này rồi.
Hôm nay cô ta diễn trò gì, cậu không quan tâm. Nhưng món nợ này, cậu chắc chắn sẽ tính đủ. Từng chút, từng chút một.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzMiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk3NywiciI6IlZjYjBOVGxlIn0=