Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 7: Sinh Nhật Một Mình
Ngày 11 tháng 11.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzOCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjQwNywiciI6ImM4Zm5kdmgzIn0=Gió mùa đông bắc tràn về thành phố, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt đặc trưng của những ngày cuối thu đầu đông.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzOCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjQwNywiciI6ImM4Zm5kdmgzIn0=Bạc Vọng bước ra khỏi kho hàng chuyển phát nhanh, cả người đau nhức ê ẩm. Cậu kéo cao cổ áo khoác đồng phục mỏng manh, cố gắng ngăn những cơn gió lạnh luồn vào lồng ngực.
Hôm nay là sinh nhật cậu. Mười bảy tuổi.
Nhưng đối với Bạc Vọng, ngày này chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó chỉ nhắc nhở cậu rằng cậu đã tồn tại thêm một năm nữa trong cái thế giới khốn kiếp này, tiếp tục vật lộn để sống sót. Không có quà, không có lời chúc, và chắc chắn là không có bánh kem.
Cậu ghé vào tiệm tạp hóa mua một gói mì tôm. Đây sẽ là bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn nhất mà cậu tự thưởng cho mình.
Về đến khu tập thể cũ nát, cầu thang tối om như mực vì bóng đèn hành lang đã cháy từ tuần trước chưa ai thay. Bạc Vọng mò mẫm bước lên tầng 3, tra chìa khóa vào ổ.
Cạch.
Cánh cửa mở ra. Bên trong nhà tối đen như hũ nút.
Bạc Vọng nhíu mày. Bình thường giờ này bà nội vẫn chong đèn đợi cậu về, hoặc ít nhất cũng để một ngọn đèn ngủ nhỏ.
"Bà ơi?" Cậu gọi khẽ, tim hẫng đi một nhịp. Nỗi sợ hãi thường trực về bệnh tình của bà khiến bàn tay cậu siết chặt lấy nắm đấm cửa.
Đột nhiên, một đốm lửa nhỏ bùng lên giữa bóng tối.
Rồi đốm lửa thứ hai, thứ ba...
Ánh sáng vàng cam dìu dịu lan tỏa, soi rõ khuôn mặt đang cười tươi rói của Thẩm Uyển và ánh mắt hiền từ của bà nội.
Trên chiếc bàn gỗ nhỏ chật hẹp, một chiếc bánh kem tròn trịa được phủ lớp kem trắng mịn, bên trên cắm những cây nến lung linh đang cháy, viết nắn nót dòng chữ bằng sốt sô-cô-la: Chúc mừng sinh nhật Bạc Vọng.
"Surprise!" Thẩm Uyển reo lên, giọng nói trong trẻo phá tan sự tĩnh lặng u ám, "Chúc mừng sinh nhật đại ca! Cậu về muộn quá đấy, nến chảy gần hết rồi này!"
Bạc Vọng đứng chôn chân ngay cửa, tay vẫn cầm gói mì tôm rẻ tiền. Cậu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng không kịp xử lý thông tin.
Bà nội run run bước tới, kéo tay cậu vào nhà: "Tiểu Vọng, mau vào đi cháu. Tiểu Uyển nó đợi cháu cả tiếng đồng hồ rồi đấy. Con bé còn dặn bà phải tắt đèn để tạo bất ngờ cho cháu."
Bạc Vọng bị kéo đến trước bàn. Ánh nến hắt lên khuôn mặt cậu, soi rõ sự ngỡ ngàng chưa kịp che giấu.
Đây là... sinh nhật của cậu sao?
"Nào, ước đi! Mau ước đi rồi thổi nến!" Thẩm Uyển hối thúc, hai mắt cô sáng lấp lánh phản chiếu ngọn lửa nhỏ, còn rực rỡ hơn cả sao trời.
Bạc Vọng nhìn cô, rồi nhìn chiếc bánh kem tinh xảo mà cả đời cậu chưa từng dám mơ tới. Cổ họng cậu khô khốc.
"Tôi không tin thần phật." Cậu nói, giọng khàn đặc, "Ước cũng chẳng linh nghiệm."
"Ai bảo cậu tin thần phật? Cậu phải tin vào bản thân mình chứ!" Thẩm Uyển bĩu môi, rồi nhanh chóng chắp tay lại, nhắm mắt nói thay cậu, "Thôi được rồi, để tớ ước hộ cậu. Ước cho Bạc Vọng học giỏi, mau ăn chóng lớn, bà nội luôn khỏe mạnh, và... ừm... bớt hung dữ với tớ đi một chút."
Nói xong, cô mở mắt ra, cười hì hì rồi thổi phù một cái. Những ngọn nến tắt phụt.
Bóng tối ập lại trong tích tắc, rồi đèn điện trong phòng bật sáng.
"Cắt bánh đi!" Thẩm Uyển dúi con dao nhựa vào tay cậu.
Bạc Vọng cầm con dao, cảm giác như đang cầm một thứ gì đó ngàn cân. Cậu cắt bánh, chia phần to nhất cho bà, phần có bông hoa kem đẹp nhất cho Thẩm Uyển.
"Của cậu đâu?" Thẩm Uyển hỏi.
Bạc Vọng nhìn đĩa bánh còn lại, im lặng xúc một miếng đưa lên miệng.
Vị ngọt sắc của kem tươi và cốt bánh mềm mịn tan ngay trên đầu lưỡi. Ngọt. Rất ngọt. Ngọt đến mức khiến sống mũi cậu cay xè.
Đây là vị của bánh sinh nhật sao?
Thẩm Uyển vừa ăn vừa lén quan sát biểu cảm của cậu. Thấy Bạc Vọng ăn hết miếng này đến miếng khác mà không nói gì, cô dè dặt hỏi: "Có ngon không? Tớ chọn vị vani đấy, sợ cậu không thích sô-cô-la đắng."
Bạc Vọng ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng nhỏ, cậu nhìn thấy vệt kem dính trên khóe môi cô. Cô gái này vốn dĩ thuộc về những bữa tiệc xa hoa, những ánh đèn chùm lộng lẫy, vậy mà giờ đây lại ngồi co ro trong căn nhà tồi tàn của cậu, hát bài chúc mừng sinh nhật lạc điệu và ăn chiếc bánh kem cùng cậu.
Trái tim vốn đã đóng băng suốt mười bảy năm của Bạc Vọng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "tách" khe khẽ.
Có một hạt mầm vừa cựa mình tách vỏ, len lỏi qua những vết nứt của sự chai sạn, cố gắng vươn lên tìm ánh sáng.
Cảm giác này... là gì?
Là ấm áp? Hay là tham lam?
Cậu muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Cậu muốn giữ nụ cười này ở lại bên mình.
Nhưng ngay lập tức, lý trí sắc lạnh như dao của cậu lên tiếng cảnh báo: Tỉnh lại đi, Bạc Vọng. Đây chỉ là ảo ảnh thôi.
Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm. Cô ta tiếp cận mày vì sợ mày trả thù, vì muốn bảo toàn mạng sống. Sự tốt bụng này, nụ cười này, tất cả đều là giả dối. Một khi cô ta cảm thấy an toàn, hoặc chán ghét cái nghèo của mày, cô ta sẽ biến mất không dấu vết.
Mày là con chuột cống trong bóng tối, còn cô ta là ánh trăng trên cao. Đừng vọng tưởng.
Bạc Vọng nuốt miếng bánh xuống, vị ngọt bỗng chốc trở nên đắng chát trong cổ họng.
"Cũng thường thôi." Cậu lạnh nhạt đáp, đặt chiếc thìa xuống, cố gắng dựng lại bức tường phòng vệ quanh mình.
Nụ cười trên môi Thẩm Uyển hơi sượng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Thường á? Cái này đắt lắm đấy! Thôi được rồi, lần sau tớ sẽ mua vị khác ngon hơn."
Lần sau?
Bạc Vọng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó đoán. Liệu có "lần sau" không?
Cậu không dám tin, cũng không dám hứa hẹn.
Bữa tiệc nhỏ kết thúc. Bà nội đi nghỉ sớm. Bạc Vọng tiễn Thẩm Uyển xuống dưới nhà.
Gió đêm vẫn rít gào, nhưng Thẩm Uyển dường như rất vui vẻ. Cô quay lại vẫy tay với cậu: "Về đi! Ngoài này lạnh lắm. Chúc mừng sinh nhật một lần nữa nhé, thầy Bạc!"
Bạc Vọng đứng tựa vào cột đèn đường loang lổ gỉ sét, hai tay đút túi quần, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô khuất dần sau ngã rẽ.
Cậu đưa tay lên, chạm nhẹ vào lồng ngực trái, nơi trái tim đang đập những nhịp lỗi đầy hỗn loạn.
Ảo ảnh cũng được. Cạm bẫy cũng được.
Ít nhất trong đêm nay, vào giây phút thổi nến ấy, cậu đã thực sự ước một điều. Một điều ước mà cậu biết sẽ không bao giờ thành hiện thực, nên cậu đã không nói ra.
Ước gì, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzOCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjQwNywiciI6ImM4Zm5kdmgzIn0=