Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 4: Con Hẻm Nhỏ Và Lời Tỏ Tình Giả Dối
Người ta thường nói "ác giả ác báo", nhưng Thẩm Uyển không ngờ quả báo lại đến nhanh như shipper giao hàng hỏa tốc thế này.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk2NCwiciI6IjU2YU5TQTRxIn0=Chiều nay tài xế nhà họ Thẩm đến muộn vì tắc đường. Thẩm Uyển đứng đợi ở cổng trường được mười lăm phút thì bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Cô quyết định đi bộ ra ngã tư lớn bắt taxi cho nhanh.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk2NCwiciI6IjU2YU5TQTRxIn0=Nhưng vừa rẽ vào một con hẻm tắt phía sau trường học – nơi mà cô nhớ mang máng trong truyện miêu tả là "địa bàn của những kẻ bị lãng quên" – thì cô bị chặn đường.
Ba nam, hai nữ. Tóc nhuộm xanh đỏ, đồng phục xộc xệch, miệng ngậm thuốc lá.
Kẻ cầm đầu là một cô gái có mái tóc ngắn màu tím khói, gương mặt trang điểm đậm, đang nhìn Thẩm Uyển với ánh mắt rực lửa hận thù.
Thẩm Uyển lục lọi ký ức của nguyên chủ. À, nhớ ra rồi. Đây là Trương Lệ, "nạn nhân" của Thẩm Uyển hồi lớp 10. Nguyên chủ từng sai người cắt nát tóc của cô ta và nhốt vào nhà vệ sinh nam chỉ vì cô ta lỡ mặc đụng hàng một chiếc váy.
"Thẩm đại tiểu thư, lâu rồi không gặp." Trương Lệ rít một hơi thuốc, phả khói vào mặt Thẩm Uyển, "Nghe nói dạo này mày tu tâm dưỡng tính, đi làm từ thiện cho trai nghèo à? Sao hôm nay đi bộ một mình thế?"
Thẩm Uyển lùi lại một bước, tay lén lút thò vào túi áo tìm điện thoại: "Trương Lệ, chuyện cũ là tôi sai. Tôi xin lỗi. Các người muốn bao nhiêu tiền?"
"Tiền?" Trương Lệ cười khẩy, ném điếu thuốc xuống đất, dùng gót giày nghiền nát, "Mày nghĩ nhà tao thiếu tiền à? Tao muốn mày nếm thử cảm giác bị người ta đè đầu cưỡi cổ là như thế nào."
Cô ta ra hiệu. Ba gã con trai to con lập tức tiến lên, ép sát Thẩm Uyển vào bức tường gạch loang lổ rêu xanh.
Thẩm Uyển hoảng loạn tột độ. Trong truyện, nguyên chủ có vệ sĩ đi theo nên chưa bao giờ rơi vào cảnh này. Cô bây giờ chỉ là một cô gái yếu đuối, đánh không lại, chạy không xong.
"Giữ tay nó lại!" Trương Lệ rút ra một cây kéo sáng loáng từ trong túi xách.
"Đừng! Đừng mà!" Thẩm Uyển hét lên, nước mắt trào ra vì sợ hãi.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, khóe mắt cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua đầu hẻm.
Đồng phục cũ, dáng người gầy gò, đôi giày trắng ố vàng.
Là Bạc Vọng!
Cậu đang đi làm thêm, tay xách một túi nilon đen, vẻ mặt hờ hững như không nghe thấy tiếng kêu cứu trong hẻm, hoặc có nghe thấy cũng chẳng buồn quan tâm. Bước chân cậu không hề dừng lại.
Cũng phải thôi, cô là kẻ thù của cậu, cậu cứu cô làm gì? Có khi đứng lại xem kịch vui còn hợp lý hơn.
Nhưng Thẩm Uyển không còn lựa chọn nào khác. Đó là chiếc cọc duy nhất giữa dòng nước lũ. Cô phải khiến cậu dừng lại, bằng bất cứ giá nào, dù là cách điên rồ nhất.
Khi Trương Lệ giơ cây kéo lên, Thẩm Uyển nhắm mắt lại, lấy hết sức bình sinh gào lên, tiếng hét xé toạc không gian ẩm thấp của con hẻm:
"BẠC VỌNG! TỚ THÍCH CẬU!"
Thời gian như ngừng trôi.
Cây kéo trên tay Trương Lệ khựng lại giữa không trung. Đám côn đồ ngơ ngác nhìn nhau. Cả con hẻm rơi vào tĩnh lặng.
Bước chân của người thiếu niên ở đầu hẻm cũng dừng lại.
Thẩm Uyển thở hồng hộc, tim đập như muốn văng ra ngoài. Cô mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, thầm cầu nguyện.
Bạc Vọng từ từ quay đầu lại. Dưới ánh đèn đường chập chờn, khuôn mặt cậu nửa sáng nửa tối, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía đám đông hỗn loạn. Không có ngạc nhiên, không có rung động, chỉ có sự phiền chán như nhìn thấy một đống rác rắc rối.
"Mày thích thằng khố rách áo ôm đó á?" Trương Lệ phá lên cười, giọng chua loét, "Thẩm Uyển, mày điên thật rồi! Gu mặn thế!"
Một tên con trai trong nhóm nhổ toẹt xuống đất, vênh mặt hất hàm về phía Bạc Vọng: "Nhìn cái gì? Biến đi thằng ranh, nếu không muốn tao đánh gãy chân mày."
Bạc Vọng không biến. Cậu đặt túi nilon đen xuống đất một cách cẩn thận, rồi chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay gầy nhưng rắn chắc.
"Ồn ào quá." Bạc Vọng nói, giọng nhẹ bẫng.
Cậu bước tới.
Tên con trai to con nhất lao vào định đấm cậu. Nhưng Bạc Vọng nhanh hơn. Cậu né người, tung một cú đá thẳng vào bụng hắn. Động tác dứt khoát, tàn nhẫn, không hề có chút hoa mỹ nào của võ thuật biểu diễn. Đó là cách đánh nhau để sinh tồn, để triệt hạ đối thủ nhanh nhất.
Bốp! Rầm!
Trong nháy mắt, hai tên còn lại cũng lao vào. Thẩm Uyển sợ hãi bịt miệng. Cô biết Bạc Vọng sau này là trùm phản diện, nhưng không ngờ hiện tại cậu đã "chiến" đến mức này. Cậu không hề nao núng, vớ lấy một thanh gỗ mục ven đường quật thẳng vào vai một tên, rồi thúc đầu gối vào mặt tên còn lại.
Máu mũi tuôn ra. Tiếng rên rỉ vang lên.
Trương Lệ sợ xanh mặt, cây kéo rơi xuống đất keng một tiếng. Cô ta nhìn Bạc Vọng như nhìn thấy quái vật, rồi hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy thục mạng. Ba gã con trai lồm cồm bò dậy, ôm bụng chạy theo, không dám ngoảnh lại.
Con hẻm trở lại vẻ yên tĩnh đáng sợ. Chỉ còn tiếng gió rít và tiếng thở dốc của hai người.
Thẩm Uyển dựa lưng vào tường, chân mềm nhũn trượt xuống đất. Cô an toàn rồi.
"Cảm... cảm ơn cậu." Cô lí nhí, nước mắt vẫn còn đọng trên mi.
Bạc Vọng không trả lời. Cậu phủi bụi trên quần áo, nhặt thanh gỗ vứt sang một bên, rồi bước tới trước mặt cô.
Thẩm Uyển ngước lên, định nở nụ cười biết ơn. Nhưng nụ cười tắt ngấm khi cô nhìn vào mắt cậu.
Đôi mắt đó đỏ ngầu, tràn đầy sát khí chưa kịp tan biến. Trên khóe miệng cậu có một vết xước nhỏ rỉ máu, làm tăng thêm vẻ tà mị và nguy hiểm.
Bạc Vọng cúi xuống, một tay chống lên bức tường ngay cạnh đầu cô, tay kia thô bạo nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình. Khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được hơi nóng hầm hập và mùi máu tanh thoang thoảng từ người cậu.
"Thích tôi?"
Giọng cậu trầm khàn, mang theo sự giễu cợt lạnh lẽo.
Thẩm Uyển run rẩy, ánh mắt đảo loạn xạ: "Tớ... tớ nói thật..."
"Nói dối." Bạc Vọng cắt ngang, ngón tay cậu siết chặt hơn khiến cằm cô đau nhói, "Vừa rồi ánh mắt cô nhìn tôi không phải là thích. Là cầu cứu. Là coi tôi như cái phao cứu sinh."
Cậu cúi thấp hơn, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, giọng nói thì thầm như ác quỷ dụ dỗ:
"Thẩm đại tiểu thư, cô thông minh hơn tôi tưởng đấy. Biết dùng điểm yếu của đàn ông để kích động tôi ra tay."
Thẩm Uyển cứng họng. Cô không thể chối cãi. Bạc Vọng nhìn thấu tâm can cô rõ mồn một.
"Nhưng cô nghe cho rõ đây." Bạc Vọng buông cằm cô ra, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế giam cầm cô trong vòng tay, "Tôi không phải vệ sĩ của cô. Cũng không phải con chó để cô gọi là đến, đuổi là đi."
"Lần sau..." Ngón tay thon dài của cậu lướt nhẹ qua cổ cô, dừng lại ở động mạch chủ đang đập thình thịch, khiến Thẩm Uyển nổi da gà toàn thân, "...nếu còn dám lôi tôi vào mấy trò rắc rối này, người giết cô không phải bọn chúng, mà là tôi đấy."
Cậu thu tay lại, đứng thẳng dậy, khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
"Tự mình về đi."
Bạc Vọng quay người, xách túi nilon đen lên, bước đi về phía bóng tối cuối hẻm, để lại Thẩm Uyển ngồi bệt dưới đất, tim vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cô sờ lên cổ mình, nơi ngón tay lạnh lẽo của cậu vừa chạm qua.
Lời tỏ tình giả dối này... hình như đã chọc phải ổ kiến lửa rồi.
Bạc Vọng hỏi cô: "Thích tôi? Hay thích mạng của cô?"
Câu trả lời thật sự là: Vì thích cái mạng này, nên cô bắt buộc phải giả vờ thích cậu. Nhưng có vẻ như... con đường này ngày càng khó đi rồi.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk2NCwiciI6IjU2YU5TQTRxIn0=