Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 11: Sự Ghen Tuông Của "Dã Thú"
Tin tức Thẩm Uyển "bao nuôi" Bạc Vọng lan truyền khắp trường với tốc độ ánh sáng. Dĩ nhiên, dưới sự thêu dệt của đám học sinh, câu chuyện trở thành: Thẩm đại tiểu thư chơi chán các công tử nhà giàu, giờ đổi khẩu vị sang "trai nghèo vượt khó" để tìm cảm giác mới lạ.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwODMxNywiciI6Ikh2OHpxWWVEIn0=Người khó chịu nhất với tin đồn này chính là Lăng Phong (Lăng Thiếu) – nam chính nguyên tác, và cũng là người mà "Thẩm Uyển cũ" từng điên cuồng theo đuổi.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwODMxNywiciI6Ikh2OHpxWWVEIn0=Trước đây, Lăng Phong coi sự đeo bám của Thẩm Uyển là phiền phức. Nhưng khi cô đột ngột quay lưng, không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, lòng tự tôn của hắn lại bị tổn thương nghiêm trọng. Hắn không tin cô hết thích hắn, hắn nghĩ cô đang chơi chiêu "lạt mềm buộc chặt".
Giờ ra chơi, sân bóng rổ đông nghịt người.
Thẩm Uyển đang ngồi trên khán đài, tay cầm chai nước khoáng, mắt dán chặt vào bóng dáng Bạc Vọng đang khởi động dưới sân. Từ sau khi ký "giấy bán thân", Bạc Vọng dường như muốn chứng minh giá trị của mình, cậu tham gia vào đội bóng rổ của lớp, điều mà trước đây cậu chưa từng làm.
"Thẩm Uyển."
Một bóng người cao lớn che khuất tầm nhìn của cô. Thẩm Uyển ngẩng đầu lên, thấy Lăng Phong đang đứng đó, tay đút túi quần, vẻ mặt cao ngạo pha chút khó chịu.
"Có chuyện gì không?" Thẩm Uyển nhíu mày. Cô nhớ rõ tên này trong truyện cũng chẳng tốt đẹp gì, chính hắn đã dung túng cho nữ chính nguyên tác hại chết cô.
"Em diễn đủ chưa?" Lăng Phong cười khẩy, ngồi xuống cạnh cô, "Cố tình cặp kè với thằng khố rách áo ôm kia để chọc tức tôi à? Được rồi, chúc mừng em, em thành công rồi đấy. Tôi cho phép em quay lại thích tôi."
Thẩm Uyển suýt sặc nước bọt. Tên này bị ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối à?
"Lăng thiếu gia, não cậu có vấn đề thì đi khám khoa thần kinh, đừng tìm tôi." Thẩm Uyển xích ra xa một chút, ánh mắt ghét bỏ không che giấu, "Tôi thích Bạc Vọng là thật. Cậu ấy gấp trăm lần cậu."
Sắc mặt Lăng Phong tối sầm lại: "Nó? Gấp trăm lần tôi? Một thằng con hoang nghèo kiết xác, tiền ăn còn phải nhờ em bố thí mà đòi so với tôi?"
"Rầm!"
Một quả bóng rổ bay vèo tới, đập mạnh vào hàng rào sắt ngay trước mặt Lăng Phong, tạo ra tiếng động kinh hoàng khiến hắn giật bắn mình.
Bạc Vọng đứng dưới sân, một tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt sắc lẹm như dao găm phóng thẳng lên khán đài.
"Lăng Phong." Bạc Vọng gọi tên hắn, giọng không lớn nhưng đầy uy lực, "Muốn so sánh à? Xuống đây."
Lăng Phong đứng phắt dậy, cảm thấy bị khiêu khích: "Mày thách tao?"
"Đấu 1-1." Bạc Vọng nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo mang theo sự ngông cuồng hiếm thấy, "Ai thua, câm miệng và biến khỏi tầm mắt người kia. Dám không?"
Cả sân bóng rổ ồ lên. Cuộc chiến giữa cựu nam thần và "trai bao" mới nổi của Thẩm Uyển. Kịch hay đến rồi!
Lăng Phong cười lớn, cởi áo khoác ném sang một bên: "Được! Tao sẽ cho mày biết thế nào là đẳng cấp."
Trận đấu bắt đầu.
Thẩm Uyển lo lắng nắm chặt chai nước. Lăng Phong là đội trưởng đội bóng rổ, kỹ thuật rất tốt. Còn Bạc Vọng... cô chưa từng thấy cậu chơi bóng bao giờ.
Nhưng nỗi lo của cô nhanh chóng biến thành sự kinh ngạc.
Trên sân đấu, Bạc Vọng như lột xác thành một người khác. Không còn vẻ trầm mặc, u buồn thường ngày, cậu di chuyển nhanh như một con báo săn mồi. Động tác dứt khoát, mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Lăng Phong dẫn bóng tấn công. Bạc Vọng không hề phòng thủ thụ động, cậu lao tới cắt bóng ngay trong tay đối thủ. Một cú va chạm mạnh, Lăng Phong loạng choạng lùi lại, còn Bạc Vọng đã cướp được bóng, lao về phía rổ như một cơn gió lốc.
Bầm!
Cậu bật nhảy, úp rổ một cách đẹp mắt.
Tiếng reo hò vang dậy khắp khán đài. Các nữ sinh bắt đầu gào thét tên Bạc Vọng.
Lăng Phong nghiến răng, mắt vằn lên tia máu. Hắn không tin mình lại thua một thằng nghèo hèn. Hắn bắt đầu chơi xấu, dùng cùi chỏ húc vào ngực Bạc Vọng khi tranh bóng.
Thẩm Uyển hét lên: "Cẩn thận!"
Bạc Vọng bị đau, lùi lại vài bước. Nhưng thay vì tức giận, ánh mắt cậu càng trở nên u tối và đáng sợ hơn. Đó là ánh mắt của một con dã thú bị chọc giận.
"Mày chỉ có thế thôi à?" Bạc Vọng cười nhạt, lau vệt máu nhỏ trên môi do bị va đập.
Hiệp đấu tiếp theo là màn "ngược đãi" đơn phương.
Bạc Vọng không cho Lăng Phong chạm vào bóng. Cậu chặn mọi đường đi, phá mọi cú ném, và ghi điểm liên tục trên đầu đối thủ. Cậu không chỉ muốn thắng, cậu muốn nghiền nát lòng tự tôn của Lăng Phong ngay trước mặt Thẩm Uyển.
Cú ném cuối cùng, Bạc Vọng nhảy lên, ném một đường bóng vòng cung hoàn hảo từ vạch 3 điểm.
Swish!
Bóng lọt lưới. Tỉ số 10-0. Một chiến thắng tuyệt đối.
Lăng Phong thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, mặt mũi xám ngoét vì nhục nhã. Hắn không thể tin nổi mình lại thua thảm hại như vậy.
"Mày... mày chỉ là đồ tứ chi phát triển!" Lăng Phong gào lên trong tuyệt vọng, cố vớt vát chút thể diện, "Thắng bóng rổ thì sao? Mày vẫn là thằng nghèo, học lực thì lẹt đẹt, mày lấy tư cách gì đứng cạnh Thẩm Uyển?"
Bạc Vọng không thèm nhìn hắn. Cậu đi về phía bảng thông báo của trường vừa được cập nhật sáng nay, xé toạc tờ giấy xếp hạng thành tích thi khảo sát tháng, rồi ném thẳng vào mặt Lăng Phong.
Tờ giấy bay lả tả rơi xuống đất.
Dòng đầu tiên, được in đậm: Hạng 1 toàn khối: Bạc Vọng - 745/750 điểm. Dòng thứ hai, cách một khoảng khá xa: Hạng 2: Lăng Phong - 680 điểm.
Không gian im phăng phắc.
Bạc Vọng bước đến trước mặt Lăng Phong, nhìn hắn từ trên cao xuống với ánh mắt khinh miệt của một kẻ bề trên:
"Thể thao mày thua tao. Học lực mày thua tao. Nhân phẩm mày cũng thua tao."
Cậu cúi xuống, thì thầm vào tai Lăng Phong, giọng nói lạnh băng chỉ đủ để hai người nghe thấy:
"Thẩm Uyển là nhà đầu tư của tao. Mày là cái thá gì mà đòi so sánh với tài sản của cô ấy?"
Nói xong, Bạc Vọng quay người, đi thẳng về phía khán đài.
Mọi người dạt ra nhường đường cho cậu. Lúc này, khí chất trên người Bạc Vọng tỏa ra mạnh mẽ đến mức không ai dám thở mạnh.
Cậu đi đến trước mặt Thẩm Uyển. Cô vẫn còn đang ngẩn người vì màn trình diễn quá sức tưởng tượng vừa rồi.
Bạc Vọng không nói gì, cúi xuống, tự nhiên lấy chai nước trên tay cô, mở nắp và uống một hơi cạn sạch.
Hầu kết của cậu chuyển động lên xuống, mồ hôi lăn dài trên cổ, toát lên vẻ quyến rũ đầy nam tính.
Uống xong, cậu đưa trả cái chai rỗng cho cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào cô:
"Chủ nợ, hài lòng với màn trình diễn của 'tài sản' chứ?"
Tim Thẩm Uyển đập "thình thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn chàng thiếu niên rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, cảm giác như mình vừa thả xích cho một con quái vật.
Nhưng con quái vật này... lại đẹp trai đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
"Hài... hài lòng." Thẩm Uyển lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Bạc Vọng đưa tay lên, lau vệt mồ hôi trên trán, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy:
"Hài lòng thì về thôi. Tôi đói rồi."
Dưới ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của hàng trăm học sinh, Bạc Vọng ngang nhiên nắm tay Thẩm Uyển rời khỏi sân bóng, bỏ lại Lăng Phong đứng trơ trọi giữa sân như một tên hề thất bại.
Hôm nay, Bạc Vọng đã dùng hành động để tuyên bố với cả thế giới: Vị trí bên cạnh Thẩm Uyển, chỉ có thể là của cậu. Bất cứ kẻ nào muốn tranh giành, kết cục chỉ có một: Thảm bại.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwODMxNywiciI6Ikh2OHpxWWVEIn0=