Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 12: Đêm Trừ Tịch Và Nụ Hôn Đầu
Đêm 30 Tết.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjg1NywiciI6IkllMHc3SHdWIn0=Biệt thự nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng, nhưng không khí bên trong lại lạnh lẽo như hầm băng.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjg1NywiciI6IkllMHc3SHdWIn0=Trên bàn ăn dài thượt chất đầy sơn hào hải vị, cha của Thẩm Uyển vẫn bận rộn nghe điện thoại chúc Tết của đối tác. Mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ thì đang bàn tán về những món trang sức mới mua, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Uyển với ánh mắt soi mói, dè bỉu.
"Uyển Uyển, ăn xong thì lên phòng đi, đừng đi lung tung làm mất mặt gia đình." Mẹ kế lạnh nhạt nói.
Thẩm Uyển đặt đũa xuống. Cô nhìn những gương mặt xa lạ này, cảm thấy ngột ngạt đến mức không thở nổi. Đây không phải là nhà. Đây là cái lồng son thếp vàng lạnh lẽo.
"Con no rồi."
Thẩm Uyển đứng dậy, nhưng thay vì lên phòng, cô chạy thẳng ra cửa, xỏ giày, khoác chiếc áo phao dày sụ rồi lao ra khỏi nhà. Mặc kệ tiếng gọi chới với đầy tức giận của mẹ kế phía sau.
Cô muốn đến một nơi khác. Nơi có mùi thuốc bắc đắng ngắt, có căn phòng chật chội, nhưng lại có hơi ấm của con người.
11 giờ 30 phút đêm.
Khu tập thể cũ chìm trong tiếng tiếng cười nói và mùi hương trầm thoang thoảng.
Bạc Vọng đang ngồi gói sủi cảo cùng bà nội thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Cậu nhíu mày, giờ này còn ai đến nữa?
Cánh cửa mở ra. Gió lạnh ùa vào, mang theo cả một bông tuyết nhỏ đậu trên mái tóc rối bời của cô gái đứng trước cửa.
Thẩm Uyển thở hồng hộc, mũi đỏ ửng vì lạnh, nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ: "Bạc Vọng! Chúc mừng năm mới!"
Bạc Vọng sững sờ. Cậu nhìn cô gái lẽ ra giờ này phải đang tận hưởng yến tiệc sang trọng, lại xuất hiện trước cửa nhà cậu với bộ dạng chạy trốn thế này.
"Cô..."
Chưa kịp để cậu nói hết câu, Thẩm Uyển đã lách người chui tọt vào trong nhà, ríu rít: "Bà ơi! Cháu đến ăn chực đây ạ! Nhà cháu chán quá, cháu trốn sang đây với bà!"
Bà nội cười đến híp cả mắt, vội vàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh lò sưởi: "Tốt quá, tốt quá! Nhà đang neo người, có Tiểu Uyển là vui rồi. Tiểu Vọng, mau lấy bát đũa mới cho bạn!"
Bạc Vọng đóng cửa lại, ngăn gió lạnh bên ngoài. Cậu nhìn Thẩm Uyển đang xắn tay áo hăng hái nặn bánh cùng bà, hình thù chiếc bánh méo mó xấu xí khiến bà cười ngất.
Trong lồng ngực Bạc Vọng, một dòng nước ấm len lỏi chảy qua, nhưng đồng thời, một cảm giác tham lam đen tối cũng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cô ấy đã tự mình chạy đến đây. Cô ấy đã bỏ lại thế giới hào nhoáng kia để chọn cái ổ chuột này của cậu. Vậy thì đừng trách cậu không chịu buông tay.
11 giờ 55 phút.
Bà nội nói mệt nên đi ngủ sớm, thực chất là muốn nhường không gian cho hai đứa trẻ.
Bạc Vọng dẫn Thẩm Uyển lên sân thượng của tòa nhà tập thể. Gió đêm lồng lộng thổi tung mái tóc dài của cô. Từ đây có thể nhìn thấy bầu trời thành phố xa xa, nơi những chùm pháo hoa đầu tiên bắt đầu được bắn lên.
"Đẹp quá!" Thẩm Uyển vịn tay vào lan can sắt gỉ sét, ngước nhìn những bông hoa lửa nở rộ trên nền trời đen thẫm. Ánh sáng muôn màu phản chiếu trong đáy mắt cô, lấp lánh như chứa cả dải ngân hà.
Bạc Vọng đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, lưng dựa vào tường. Cậu không nhìn pháo hoa. Cậu nhìn cô.
Gương mặt cô dưới ánh sáng chập chờn của pháo hoa trông vừa ngây thơ, vừa quyến rũ chết người.
"Bạc Vọng này!" Thẩm Uyển đột nhiên quay sang, nụ cười rạng rỡ vẫn còn trên môi, "Năm mới cậu có ước nguyện gì không? Tớ thì ước..."
Lời nói của cô bị chặn lại.
Bạc Vọng bất ngờ bước tới, một tay túm lấy eo cô kéo mạnh về phía mình, tay kia luồn vào mái tóc cô, giữ chặt lấy gáy cô.
Thẩm Uyển mở to mắt kinh ngạc, cơ thể cứng đờ.
Khoảng cách bị xóa bỏ trong tích tắc. Bạc Vọng cúi xuống, phủ môi mình lên môi cô.
Không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, e ấp của tuổi học trò.
Đó là một sự xâm chiếm. Mạnh mẽ, áp đảo và đầy tính kịch đoạt.
Môi cậu lạnh, nhưng hơi thở lại nóng rực như lửa. Cậu cắn nhẹ vào môi dưới của cô, ép cô phải hé miệng, rồi lưỡi cậu luồn vào, cuốn lấy lưỡi cô, triền miên, day dứt như muốn nuốt trọn cả linh hồn cô vào bụng.
Bên tai là tiếng pháo hoa nổ "đùng đoàng" inh tai nhức óc, nhưng Thẩm Uyển chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền và tiếng thở dốc nặng nề của người con trai trước mặt.
Bạc Vọng hôn cô như thể đây là ngày tận thế. Hôn như để trút bỏ hết mọi kìm nén, mọi tự ti, mọi khát khao điên cuồng mà cậu đã chôn giấu suốt thời gian qua.
Cậu siết chặt eo cô đến mức Thẩm Uyển cảm thấy đau, nhưng cô không đẩy ra được. Cô mềm nhũn trong vòng tay cậu, bị cuốn vào cơn bão cảm xúc mãnh liệt này.
Pháo hoa kết thúc. Màn đêm trở lại tĩnh mịch.
Bạc Vọng luyến tiếc rời khỏi môi cô, nhưng trán cậu vẫn tựa vào trán cô, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.
Thẩm Uyển thở hổn hển, đôi mắt mơ màng ngập nước, đôi môi sưng đỏ ướt át.
Bạc Vọng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối sầm, sâu hun hút, ẩn chứa sự nguy hiểm khiến người ta phải rùng mình.
"Em thực sự không sợ tôi sao?"
Giọng cậu khàn đặc, vang lên trong đêm tối như một lời cảnh cáo cuối cùng.
Thẩm Uyển run rẩy. Lý trí bảo cô phải sợ. Đây là trùm phản diện! Đây là kẻ sẽ giết người không ghê tay trong tương lai! Hắn vừa hôn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt của một con dã thú đang cô đơn, đang khao khát được yêu thương, đang sợ hãi bị bỏ rơi – Thẩm Uyển lại không thể thốt ra chữ "sợ".
Cô đã ký giấy nợ với cậu. Cô đã nắm tay cậu. Cô đã cùng cậu đi qua bão tuyết.
Thẩm Uyển đưa tay lên, ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào môi cậu, nơi vẫn còn vương vấn hơi ấm của cô.
"Sợ..." Cô thú nhận, giọng lí nhí.
Ánh mắt Bạc Vọng tối đi một chút, cơ thể cậu cứng lại, chuẩn bị buông tay.
"...nhưng em thích anh hơn."
Câu nói của cô như một mồi lửa ném vào đống rơm khô.
Bạc Vọng khựng lại. Một giây sau, cậu gục đầu vào hõm cổ cô, bật cười khẽ. Tiếng cười trầm thấp rung động lồng ngực, mang theo sự thỏa mãn tột cùng.
Cậu siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng như muốn khảm cô vào xương cốt mình.
"Em nói rồi đấy nhé, Uyển Uyển."
Bạc Vọng thì thầm vào tai cô, từng chữ từng chữ như đóng dấu nung đỏ lên trái tim cô:
"Em đã bước vào hang sói, lại còn dám vuốt ve nó. Cả đời này... em đừng mong có cơ hội hối hận."
Trên bầu trời, bông pháo hoa cuối cùng vụt tắt. Nhưng dưới mặt đất, một ngọn lửa chiếm hữu điên cuồng vừa chính thức bùng cháy, thiêu đốt cả hai người bọn họ.
Thẩm Uyển biết, cô xong đời rồi. Cô không chỉ không chạy thoát, mà chính cô cũng không muốn chạy nữa.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjg1NywiciI6IkllMHc3SHdWIn0=