Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 10: Bản Hợp Đồng Bán Thân
Ba ngày sau ca phẫu thuật.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzQ4MSwiciI6IjFobTBGeUhLIn0=Bà nội đã tỉnh lại và được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Bão tuyết đã tan, ánh nắng mặt trời yếu ớt của mùa đông len lỏi qua rèm cửa sổ phòng bệnh VIP rộng lớn.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzQ4MSwiciI6IjFobTBGeUhLIn0=Thẩm Uyển ngồi gọt táo bên giường bệnh, lén nhìn Bạc Vọng đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ.
Từ lúc quay lại từ quán bar của Hổ Ca, Bạc Vọng rất ít nói. Cậu dành toàn bộ thời gian rảnh để chăm sóc bà và... tính toán.
Trên mặt bàn là một xấp hóa đơn dày cộp: Chi phí trực thăng, chi phí phẫu thuật, tiền thuốc men, tiền phòng VIP, tiền thuê hộ lý cao cấp...
Bạc Vọng cầm bút, tỉ mỉ cộng lại từng con số. Gương mặt cậu lạnh tanh, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, nghiêm túc như đang giải một bài toán khó nhất thế giới.
"Này..." Thẩm Uyển không chịu nổi sự im lặng này nữa, đặt con dao gọt hoa quả xuống, "Cậu đừng tính nữa. Tớ đã bảo rồi, số tiền đó tớ không cần gấp. Cậu cứ coi như học bổng tớ tài trợ đi."
Bạc Vọng không ngẩng đầu, tay vẫn viết thoăn thoắt trên giấy: "Học bổng chỉ dành cho người có thành tích. Tôi chưa làm được gì cho cô cả."
"Thì sau này..."
"Xong rồi." Bạc Vọng đặt bút xuống, xoay người lại, đưa cho cô một tờ giấy A4 chi chít chữ viết tay.
Thẩm Uyển cầm lấy. Bên trên cùng là hai chữ to đùng, nét chữ rắn rỏi, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa: GIẤY NỢ.
Cô lướt mắt xuống dưới, càng đọc mắt càng mở to.
Bên dưới liệt kê chi tiết từng khoản nợ, cộng thêm cả... lãi suất ngân hàng? Và phần quan trọng nhất nằm ở cuối cùng:
“Người vay: Bạc Vọng. Chủ nợ: Thẩm Uyển. Thời hạn trả nợ: Vô thời hạn (Cho đến khi thanh toán đủ cả gốc lẫn lãi). Phương thức thanh toán: Bạc Vọng cam kết làm việc cho Thẩm Uyển, sử dụng mọi năng lực, trí tuệ và sức lao động để phục vụ lợi ích của chủ nợ. Trong thời gian chưa trả hết nợ, cuộc đời, tự do và các quyết định quan trọng của Bạc Vọng đều phải thông qua sự đồng ý của chủ nợ.”
Thẩm Uyển đọc xong, cảm thấy tờ giấy này bỏng rát trên tay.
"Cậu điên à?" Cô thốt lên, "Cái điều khoản cuối cùng này là sao? 'Cuộc đời và tự do'? Cậu đang bán thân đấy à?"
Bạc Vọng đứng dậy, bước tới trước mặt cô. Bóng của cậu đổ dài, bao trùm lấy người cô. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đen thẳm, sâu hun hút như vực không đáy.
"Tổng số tiền là 5 triệu tệ." Bạc Vọng bình thản nói, "Với một học sinh cấp 3, đây là con số không tưởng. Tôi không có tài sản thế chấp. Thứ duy nhất tôi có giá trị, là cái mạng này và tương lai của tôi."
Cậu cúi xuống, chống hai tay lên thành ghế của cô, giam cô trong một không gian hẹp:
"Thẩm Uyển, cô nói đúng. Cô đã đầu tư cho tôi. Mà đầu tư thì phải nắm đằng chuôi. Tờ giấy này là sự đảm bảo tốt nhất cho cô."
Thẩm Uyển nuốt nước bọt, tim đập loạn nhịp. Cô cảm thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng là cô làm việc tốt, sao bây giờ lại có cảm giác như cô vừa bị ép ký vào một khế ước ma quỷ vậy?
"Nhưng... nhưng tớ không cần cậu phải phục vụ tớ cả đời. Chỉ cần cậu sống tốt, làm người tốt..."
"Cô không cần, nhưng tôi cần." Bạc Vọng cắt ngang, giọng nói trầm xuống, mang theo một chút cố chấp điên cuồng.
Trong đầu Bạc Vọng lúc này là một luồng suy nghĩ đen tối mà Thẩm Uyển không thể nào nghe thấy được: Cô đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn. Cô đã cho tôi nếm trải ánh sáng. Bây giờ cô muốn đóng vai Bồ Tát ban ơn xong rồi phủi tay bỏ đi sao? Không có chuyện đó đâu, Uyển Uyển. Cô đã xen vào cuộc đời tôi, thì cô phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Bạc Vọng lấy từ trong túi áo ra một hộp mực đóng dấu màu đỏ. Cậu ấn ngón cái vào đó, rồi dứt khoát ấn mạnh lên phần chữ ký tên mình trên tờ giấy nợ.
Vân tay đỏ chót in hằn trên giấy trắng, nổi bật và nhức mắt như một vết máu.
"Cầm lấy." Bạc Vọng nhét tờ giấy vào tay cô, giọng điệu không cho phép từ chối, "Giữ cho kỹ. Nếu cô làm mất, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những việc mình làm đâu."
Thẩm Uyển run run cầm tờ giấy nợ. Cô ngước nhìn cậu, lắp bắp: "Ý cậu là sao?"
Khóe môi Bạc Vọng nhếch lên, một nụ cười tà mị nhưng cũng đầy bi thương:
"Ý tôi là... Trước khi trả hết nợ, tôi là người của cô. Nếu cô buông tay, tôi sẽ rơi xuống vực thẳm lần nữa. Và lần đó, chắc chắn tôi sẽ kéo cả thế giới này chết chùm."
Thẩm Uyển rùng mình ớn lạnh. Đây rồi! Đây chính là khí chất của trùm phản diện!
Cô vội vàng gấp tờ giấy lại, nhét kỹ vào túi xách, gật đầu lia lịa: "Tớ giữ! Tớ giữ mà! Cậu yên tâm, tớ sẽ cất nó trong két sắt, mọt không ăn được, lửa không cháy được!"
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt bảo vệ "tài sản" của cô, ánh mắt Bạc Vọng dịu lại đôi chút.
Cậu đưa tay lên, định chạm vào tóc cô, nhưng rồi lại rụt về, đút vào túi quần. Hiện tại cậu chưa đủ tư cách.
Cậu mới chỉ bán thân xác và tương lai cho cô. Còn trái tim này... cậu sẽ dùng cách khác để khiến cô phải tự nguyện nhận lấy.
"Được rồi, 'chủ nợ'." Bạc Vọng quay người đi về phía cửa, "Tôi đi mua cháo cho bà. Cô muốn ăn gì? Tôi mua."
"Tớ muốn uống trà sữa!" Thẩm Uyển buột miệng.
"Trà sữa nhiều đường không tốt cho sức khỏe." Bạc Vọng phán, nhưng tay đã mở cửa bước ra, "Đợi đấy. 50% đường, ít đá."
Cánh cửa phòng bệnh khép lại.
Thẩm Uyển ngồi thẫn thờ trên ghế, tay ôm chặt túi xách chứa tờ giấy nợ.
Cô cứ nghĩ mình vừa cứu vớt một thiếu niên lầm lỡ. Nhưng cô không hề hay biết, tờ giấy nợ đó chính là sợi dây xích vô hình, trói buộc hai số phận lại với nhau vĩnh viễn.
Bạc Vọng không bán thân để trả nợ. Cậu dùng món nợ này để giam cầm cô bên cạnh mình. Cả đời.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzQ4MSwiciI6IjFobTBGeUhLIn0=