Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 3: Bữa Cơm Thừa Và Lòng Tự Trọng
Tiếng chuông báo hết giờ học buổi sáng vang lên, mang theo sự giải thoát cho hàng ngàn học sinh. Nhưng với Thẩm Uyển, nó giống tiếng chuông bắt đầu một hiệp đấu boxing mới mà cô là kẻ yếu thế.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMTk2MSwiciI6Inl1MDlaUVVqIn0=Sau sự cố "hộp giày trong thùng rác" ngày hôm qua, Thẩm Uyển đã rút ra một bài học xương máu: Bạc Vọng nghèo, nhưng cái tôi của cậu ta còn lớn hơn cả tài sản nhà họ Thẩm cộng lại. Tặng trực tiếp là sỉ nhục, đền bù là bố thí.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMTk2MSwiciI6Inl1MDlaUVVqIn0=Vậy phải làm sao để "vỗ béo" trùm phản diện đang tuổi ăn tuổi lớn, gầy như que củi khô kia mà không bị cậu ta ghim hận?
Tại căng tin trường học quý tộc, sự phân chia giai cấp hiện lên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Khu vực cửa sổ số 1 bán những suất ăn cao cấp: Bò bít tết, sườn xào chua ngọt, tôm hùm đất... mùi thơm nức mũi. Khu vực cửa sổ cuối cùng, nơi vắng vẻ nhất, chỉ có cơm trắng, rau xào nhạt nhẽo và thùng canh trứng cà chua miễn phí – nơi mà người ta thường gọi là "canh rửa nồi".
Thẩm Uyển ngồi ở bàn ăn khu VIP, đôi mắt dán chặt vào bóng dáng đơn độc ở góc khuất nhất căng tin.
Bạc Vọng ngồi đó, lưng thẳng tắp, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào xung quanh. Khay cơm của cậu ta đìu hiu đến thảm thương: Một phần cơm trắng lớn, một ít dưa muối rẻ tiền, và một bát canh miễn phí to tướng. Không có thịt.
Cậu ta đang ăn rất chậm rãi, từng miếng một, như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị, nhưng Thẩm Uyển biết thừa, đó là cách để đánh lừa dạ dày đang rỗng tuếch.
Gầy thế kia, lại còn suy dinh dưỡng, bảo sao sau này tâm lý không vặn vẹo cho được. Thẩm Uyển thở dài, nhìn xuống khay cơm đầy ắp thịt cá trước mặt mình.
Kế hoạch B được kích hoạt.
Thẩm Uyển hít sâu, bưng khay cơm đứng dậy, đi thẳng về phía góc khuất kia.
Tiếng ồn ào trong căng tin giảm đi một nửa. Mọi người lại bắt đầu thì thầm chỉ trỏ. "Thẩm Uyển lại kiếm chuyện à?", "Hôm qua ném giày chưa đủ sao?"...
Thẩm Uyển mặc kệ. Cô đặt mạnh khay cơm xuống bàn đối diện Bạc Vọng, tạo ra một tiếng cạch chói tai.
Bạc Vọng dừng đũa. Cậu không ngẩng đầu lên, chỉ có hàng lông mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt. Cậu lẳng lặng bưng khay cơm của mình định đứng lên rời đi.
"Ngồi xuống!" Thẩm Uyển buột miệng ra lệnh theo thói quen của nguyên chủ, sau đó nhận ra mình lỡ lời liền vội vàng hạ giọng, lắp bắp, "Ý tớ là... cậu khoan hãy đi."
Bạc Vọng ngước mắt lên. Ánh mắt cậu ta vẫn lạnh nhạt như nước hồ mùa đông, nhìn cô như đang xem một con khỉ làm trò.
Thẩm Uyển đẩy khay cơm của mình về phía trước. Trên đó là hai cái đùi gà nướng mật ong vàng óng, sườn xào chua ngọt, và một phần bò xào tiêu đen. Suất ăn này đủ cho ba người ăn.
"Tớ... tớ lỡ tay." Thẩm Uyển bắt đầu bài văn mẫu đã soạn sẵn trong đầu, tay chân múa may loạn xạ, "Cậu biết đấy, tớ mắc chứng 'đói con mắt'. Lúc gọi món thì ham hố, giờ nhìn thấy lại no ngang. Tớ không ăn nổi nữa."
Cô dùng thìa, gạt phần cơm trắng mình chưa hề đụng tới sang một bên, chỉ vào đống thức ăn mặn còn nguyên vẹn:
"Đổ đi thì phí quá, bác nông dân trồng lúa vất vả lắm, con lợn con bò hy sinh cũng oan uổng. Cậu... cậu ăn giúp tớ đi. Coi như làm phước tích đức, xử lý rác thải thực phẩm giúp tớ, được không?"
Lời nói dối vụng về đến mức trẻ con lên ba cũng nhận ra.
Bạc Vọng nhìn đống thức ăn thơm phức trước mặt, rồi lại nhìn khuôn mặt đang cố tỏ ra "tiếc rẻ" của Thẩm Uyển.
Cậu không ngốc.
Hôm qua là giày. Hôm nay là cơm thừa.
Cô tiểu thư này đang thay đổi chiến thuật sao? Muốn dùng đồ ăn để thuần hóa cậu như nuôi một con chó hoang? Hay cô ta đang đợi cậu ăn xong rồi sẽ cười nhạo cậu là kẻ chuyên đi dọn đồ thừa của người khác?
Dạ dày Bạc Vọng co thắt dữ dội. Cơn đói cồn cào của tuổi 17 đang gào thét đòi hỏi năng lượng. Cậu cần protein, cậu cần sức lực. Bà nội đang ốm, cậu còn phải đi làm thêm bốc vác vào buổi tối, bát canh suông này không thể giúp cậu trụ vững được.
Lòng tự trọng và bản năng sinh tồn đấu tranh dữ dội trong đầu chàng thiếu niên.
Một khoảng lặng ngột ngạt bao trùm.
Cuối cùng, khóe môi Bạc Vọng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt thếch, đầy vẻ châm biếm.
"Cô muốn tôi ăn?" Cậu hỏi, giọng khàn đặc.
Thẩm Uyển gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Ăn đi, ăn đi! Để nguội tanh ngắt không ngon đâu."
Bạc Vọng không nói gì nữa. Cậu cầm đũa lên, vươn tay gắp chiếc đùi gà từ khay của Thẩm Uyển bỏ vào bát mình.
Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Thành công rồi! Hắn chịu ăn rồi!
Nhưng nụ cười của cô vụt tắt ngay lập tức.
Bởi vì Bạc Vọng vừa ăn, vừa nhìn cô.
Cậu không hề cúi đầu xấu hổ, cũng không hề cảm kích. Cậu cắn mạnh vào miếng thịt, nhai kỹ, nuốt xuống, nhưng đôi mắt đen đặc ấy vẫn ghim chặt vào mặt Thẩm Uyển. Ánh mắt đó sắc bén, soi mói, như muốn lột trần lớp vỏ bọc ngụy thiện của cô, nhìn thấu tâm can đen tối mà cậu tin là cô đang che giấu.
Cậu ăn sự bố thí của cô, nhưng lại dùng ánh mắt để nói với cô rằng: Tôi biết cô đang nghĩ gì. Cô thương hại tôi. Cô khinh thường tôi. Cô coi tôi là thùng rác của cô.
Thẩm Uyển rùng mình. Cô cảm giác như mình không phải là người đang ban ơn, mà là con mồi đang bị dã thú quan sát, chờ ngày xẻ thịt.
Cô muốn dời mắt đi, nhưng lại không dám. Cô chỉ có thể ngồi cứng đờ ở đó, nhìn Bạc Vọng lần lượt "xử lý" hết chỗ thức ăn trên khay một cách sạch sẽ, gọn gàng.
Ăn xong miếng cuối cùng, Bạc Vọng đặt đũa xuống. Cậu lấy khăn giấy lau miệng, động tác tao nhã đến lạ lùng so với hoàn cảnh hiện tại.
"No rồi." Bạc Vọng nói, âm thanh bình thản đến rợn người.
Cậu đứng dậy, cầm lấy khay cơm đã trống trơn, cúi người xuống sát mặt Thẩm Uyển. Khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng giặt rẻ tiền thoang thoảng trên áo cậu.
"Thẩm đại tiểu thư."
Thẩm Uyển nín thở: "Hả... hả?"
"Hôm nay cô diễn vai Bồ Tát sống rất đạt." Bạc Vọng thì thầm, hơi thở phả vào tai cô lạnh lẽo, "Cảm ơn vì bữa cơm thừa. Hy vọng nhìn tôi ăn như một kẻ chết đói đã khiến cô cảm thấy giải trí."
Nói xong, cậu thẳng người dậy, quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại.
Thẩm Uyển ngồi thẫn thờ trên ghế, tay nắm chặt lấy vạt váy đồng phục.
Cô đã cho cậu ăn no. Nhưng tại sao... khoảng cách giữa hai người dường như lại càng xa hơn lúc trước?
Cô đã sai rồi. Với một kẻ kiêu hãnh đến cực đoan như Bạc Vọng, sự thương hại trần trụi này còn tàn nhẫn hơn cả đòn roi.
Cô vừa cứu cái dạ dày của cậu, nhưng lại đâm thêm một nhát vào lòng tự trọng đang rỉ máu của cậu.
Bạc Vọng vừa đi vừa nắm chặt tay. Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau nhói. Cậu cảm nhận được vị ngọt của thịt gà trong miệng, nhưng nuốt xuống cổ họng lại đắng ngắt như mật.
Cậu sẽ nhớ bữa cơm này.
Món nợ này, cậu ghi lại. Không phải ân tình, mà là sự nhục nhã cần phải trả lại gấp bội sau này.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMTk2MSwiciI6Inl1MDlaUVVqIn0=