Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 14: Cùng Nhau Trưởng Thành
Bốn năm.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4OTkxMSwiciI6IjBmU0FaR3Y2In0=Thời gian như một thước phim tua nhanh. Thẩm Uyển và Bạc Vọng cùng đỗ vào Đại học Kinh tế hàng đầu thủ đô.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4OTkxMSwiciI6IjBmU0FaR3Y2In0=Trong bốn năm ấy, Bạc Vọng như cá gặp nước, rồng gặp mây. Với chỉ số IQ thiên tài và sự nhạy bén đến đáng sợ với những con số, cậu nhanh chóng nổi lên như một hiện tượng trong giới đầu tư.
Năm hai đại học, Bạc Vọng thành lập công ty khởi nghiệp "B&W" (Bạc & Uyển). Năm ba đại học, B&W thâu tóm thành công ba công ty công nghệ đang trên đà phá sản, tái cơ cấu và bán lại với giá gấp mười lần. Năm cuối đại học, cái tên Bạc Vọng đã trở thành một thế lực mới khiến giới doanh nhân lão làng phải kiêng dè.
Nhưng khác với nguyên tác, Bạc Vọng của hiện tại không đi lên bằng con đường rửa tiền hay buôn lậu.
Mỗi khi cậu định dùng thủ đoạn tàn độc để triệt hạ đối thủ cạnh tranh, Thẩm Uyển sẽ xuất hiện. Cô không mắng mỏ, chỉ lẳng lặng đặt trước mặt cậu một hộp cơm nóng hổi hoặc một cốc trà ấm, rồi nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo kiên định.
"Bạc Vọng, em muốn đi đường dài với anh. Mà đường dài thì phải sạch."
Vì câu nói đó, con dã thú trong lòng Bạc Vọng chấp nhận thu nanh vuốt, khoác lên mình bộ vest lịch lãm, dùng trí tuệ đường đường chính chính để chinh phục thương trường.
Mùa hè năm tốt nghiệp.
Biến cố ập đến nhà họ Thẩm đúng như định mệnh không thể tránh khỏi.
Cha của Thẩm Uyển đầu tư thua lỗ vào dự án bất động sản ma, dòng vốn đứt gãy. Tập đoàn Thẩm Thị nợ ngân hàng hàng trăm tỷ, cổ phiếu rớt giá thảm hại. Đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội tung tin đồn thất thiệt, ép giá thu mua.
Chỉ trong một đêm, từ một gia tộc hào môn, nhà họ Thẩm rơi xuống vực thẳm.
Cha Thẩm Uyển đột quỵ nhập viện. Mẹ kế và em gái vơ vét những tài sản cuối cùng bỏ trốn ra nước ngoài, để lại một mớ hỗn độn và hàng tá chủ nợ hung hãn vây quanh Thẩm Uyển.
Tại sảnh lớn của tòa nhà Thẩm Thị.
Thẩm Uyển đứng trơ trọi giữa vòng vây của đám đông giận dữ. Những người từng là chú, là bác, là đối tác thân thiết của cha cô giờ đây hiện nguyên hình là những con kền kền đói khát.
"Trả tiền đây! Không có tiền thì bán cái tòa nhà này đi!" "Con gái Thẩm gia thì sao? Giờ cũng chỉ là con nợ thôi! Lột hết đồ hiệu trên người cô ta xuống!"
Một gã đàn ông thô lỗ lao tới, định giật chiếc túi xách trên tay Thẩm Uyển. Cô lùi lại, vấp phải bậc thang, ngã ngồi xuống sàn đá lạnh lẽo.
Đám đông hùa theo, tiếng chửi rủa, tiếng la ó vang dội bên tai khiến cô choáng váng. Thẩm Uyển cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt rơi xuống. Cô không được khóc. Cô phải mạnh mẽ để lo cho bố đang nằm viện. Nhưng sự tủi nhục và bất lực này... quá lớn.
"Dừng tay."
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ phía cửa chính. Âm lượng không lớn, nhưng uy lực khủng khiếp khiến cả đại sảnh ồn ào bỗng chốc im bặt.
Cánh cửa kính tự động mở ra.
Hai hàng vệ sĩ mặc vest đen tiến vào, nhanh chóng tách đám đông hỗn loạn ra hai bên, tạo thành một lối đi rộng thênh thang.
Ở cuối lối đi đó, một người đàn ông bước vào.
Vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng vững chãi được bao bọc trong bộ âu phục thủ công cắt may tỉ mỉ màu xám tro. Mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, để lộ vầng trán cao và đôi mắt đen thẫm sâu hun hút.
Là Bạc Vọng.
Không còn là thiếu niên gầy gò mặc áo sơ mi cũ nát năm nào. Bạc Vọng bây giờ toát lên khí chất vương giả, lạnh lùng và tàn nhẫn của một kẻ nắm quyền sinh sát.
Anh bước từng bước về phía Thẩm Uyển. Tiếng giày da nện xuống sàn nhà nghe đều đều, nhưng lại giống như tiếng búa tạ nện vào tim những kẻ đang có mặt.
Đám chủ nợ nhìn nhau, run sợ. Không ai ở cái thành phố này không biết đến vị Tổng giám đốc trẻ tuổi tàn độc của B&W.
Bạc Vọng đi đến trước mặt Thẩm Uyển. Anh không quan tâm đến hàng trăm ánh mắt xung quanh, từ từ quỳ một chân xuống.
"Uyển Uyển."
Anh gọi tên cô, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta ngỡ ngàng, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt băng giá lúc nãy.
Bạc Vọng đưa tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối xòa trước trán cô, rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
"Xin lỗi, anh đến muộn."
Thẩm Uyển nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt kìm nén bấy lâu vỡ òa: "Bạc Vọng... bố em... công ty..."
"Suỵt." Bạc Vọng đặt ngón tay lên môi cô, "Có anh ở đây rồi."
Anh đỡ cô đứng dậy, cởi chiếc áo vest của mình khoác lên vai cô, che đi sự chật vật và run rẩy của cô gái nhỏ.
Sau đó, Bạc Vọng xoay người lại đối diện với đám đông. Sự dịu dàng trong mắt biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sát khí lạnh lẽo.
"Ai vừa đụng vào cô ấy?" Anh hỏi, giọng bình thản.
Không ai dám trả lời. Gã đàn ông vừa định giật túi Thẩm Uyển mặt cắt không còn giọt máu, lén lút lùi ra sau.
Bạc Vọng liếc mắt ra hiệu. Vệ sĩ lập tức tiến tới, tóm gọn gã kia lôi ra ngoài.
"Thẩm Thị nợ các người bao nhiêu, B&W sẽ trả đủ, bao gồm cả lãi." Bạc Vọng tuyên bố, ánh mắt quét qua một lượt đám chủ nợ, "Nhưng nghe cho rõ đây. Từ giây phút này, Thẩm Thị thuộc quyền sở hữu của tôi. Và Thẩm Uyển..."
Anh kéo cô vào lòng, một tay ôm chặt eo cô, tuyên bố dõng dạc:
"...là người phụ nữ của Bạc Vọng tôi. Kẻ nào dám động vào cô ấy, chính là tuyên chiến với B&W."
Đại sảnh im phăng phắc.
Thẩm Uyển dựa vào lồng ngực vững chãi của anh, ngửi thấy mùi hương gỗ trầm quen thuộc pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cảm giác an toàn tuyệt đối bao bọc lấy cô.
Bốn năm trước, cô dùng tiền và thế lực gia đình để cứu bà nội anh, ép anh ký giấy bán thân. Bốn năm sau, anh dùng tiền và quyền lực của chính mình để mua lại cả gia sản nhà cô, chỉ để bảo vệ tôn nghiêm cho cô.
Trên chiếc xe Maybach đen bóng rời khỏi tòa nhà.
Thẩm Uyển cúi đầu, mân mê vạt áo vest của anh: "Bạc Vọng, anh mua lại Thẩm Thị... lỗ vốn đấy. Bố em để lại một đống nợ..."
Bạc Vọng ngồi bên cạnh, thong thả xem tài liệu, tay kia vẫn nắm chặt tay cô không buông: "Anh là nhà đầu tư. Anh không bao giờ làm chuyện lỗ vốn."
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: "Anh mua lại Thẩm Thị, để làm quà sính lễ."
"Hả?" Thẩm Uyển ngẩng phắt lên.
Bạc Vọng nhếch mép cười, lấy từ trong túi áo ngực ra một tờ giấy đã ố vàng, được ép plastic cẩn thận.
Đó là tờ giấy nợ năm xưa.
"Năm đó em dùng 5 triệu tệ mua đứt cuộc đời anh." Bạc Vọng đưa tờ giấy lên trước mặt cô, "Bây giờ anh dùng 500 triệu tệ mua lại Thẩm Thị tặng em. Tính ra, anh vẫn lãi to."
"Lãi cái gì?"
"Lãi được em."
Bạc Vọng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô: "Bà chủ Thẩm, nợ cũ anh đã trả gấp trăm lần. Bây giờ đến lượt em... dùng cả phần đời còn lại để quản lý khối tài sản là anh đây."
Thẩm Uyển bật khóc rồi lại bật cười. Cô vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt vào hõm cổ anh.
Cô biết, mình đã thắng cược. Cô không chỉ thay đổi số phận của nhân vật phản diện, mà còn tìm thấy người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh của chính mình.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4OTkxMSwiciI6IjBmU0FaR3Y2In0=