Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 8: Biến Cố Đêm Mưa
Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn mọi năm.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzOSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjQ0NSwiciI6ImpvUW14UXQyIn0=Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, gió rít gào như dã thú điên cuồng đập vào lớp kính mỏng manh của căn nhà tập thể cũ nát. Vì bão tuyết phong tỏa các tuyến đường chính, Thẩm Uyển không thể gọi xe về nhà. Bà nội kiên quyết giữ cô lại, nhường chiếc giường duy nhất cho cô, còn bà và Bạc Vọng trải chiếu ngủ ở phòng khách.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzOSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjQ0NSwiciI6ImpvUW14UXQyIn0=Đồng hồ điểm hai giờ sáng.
Thẩm Uyển đang mơ màng trong chăn ấm thì bị đánh thức bởi một tiếng động lớn vang lên từ phòng khách.
Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ tan tành xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Tiếp sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống sàn nhà uỵch một cái.
Tim Thẩm Uyển thắt lại. Một dự cảm chẳng lành ập đến, lạnh toát sống lưng. Cô bật dậy, lao ra khỏi phòng ngủ.
"Bà ơi!"
Dưới ánh đèn đường vàng vọt hắt qua khe cửa sổ, cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Uyển chết sững.
Bà nội nằm sóng soài trên sàn nhà lạnh lẽo, tay ôm chặt ngực trái, gương mặt tái nhợt, méo xệch đi vì đau đớn. Hơi thở của bà đứt quãng, khò khè như tiếng kéo bễ lò rèn sắp hỏng. Bên cạnh bà, cốc nước vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh văng tung tóe.
Bạc Vọng đang quỳ bên cạnh bà, khuôn mặt cậu trắng bệch, đôi mắt đen láy vốn luôn bình tĩnh giờ đây tràn ngập sự hoảng loạn tột độ.
"Bà! Bà ơi! Bà sao thế này? Bà đừng dọa cháu!"
Giọng Bạc Vọng run rẩy, vỡ vụn. Cậu luống cuống tìm thuốc trợ tim trong ngăn kéo tủ, nhưng đôi tay run rẩy đến mức làm rơi cả lọ thuốc xuống đất. Những viên thuốc trắng lăn lóc khắp sàn nhà bẩn thỉu.
"Gọi... gọi cấp cứu... mau lên..." Bạc Vọng quay sang nhìn Thẩm Uyển, ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng như người sắp chết đuối vớ được cọc.
Thẩm Uyển lao tới, vừa nhặt thuốc nhét vào miệng bà, vừa rút điện thoại ra bấm số 120.
"Alo! Cấp cứu! Ở đây có người lên cơn đau tim! Địa chỉ là khu tập thể số 4 đường Nam Giao..."
"Xin lỗi, hiện tại do bão tuyết lớn, các tuyến đường đều bị tắc nghẽn, xe cấp cứu không thể đến ngay được. Vui lòng chờ..."
Tiếng trả lời tự động lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia khiến Thẩm Uyển lạnh toát cả người.
Chờ? Bà nội làm sao chờ được? Cơn đau tim cấp tính, từng giây từng phút đều là sinh mạng!
Bạc Vọng nghe thấy tiếng loa ngoài, điện thoại trên tay cậu trượt xuống đất. Cậu sụp đổ. Cậu nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của bà, nước mắt trào ra: "Không... không thể nào... Bà ơi cố lên... Cháu cõng bà... Cháu cõng bà đi..."
Cậu định xốc bà lên lưng, nhưng cơ thể bà nội mềm nhũn, nặng trịch. Bên ngoài bão tuyết đang gào thét, cõng bà chạy bộ đến bệnh viện gần nhất cũng mất 30 phút. Đến nơi thì e rằng...
Nhìn Bạc Vọng - trùm phản diện tương lai, người luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, giờ đây đang bất lực khóc nấc lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi, Thẩm Uyển cảm thấy lồng ngực mình đau nhói.
Cô biết, nếu bà nội chết đêm nay, Bạc Vọng sẽ chết theo. Phần người trong cậu sẽ chết, chỉ còn lại con quỷ dữ tàn độc của nguyên tác.
Không được! Bà nội không được chết!
Thẩm Uyển hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Cô giật lấy điện thoại của mình, bấm một dãy số khác. Dãy số mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ dùng đến.
"Alo, chú Vương! Cháu là Thẩm Uyển."
Giọng cô vang lên, đanh thép và ra lệnh, khác hẳn vẻ ngoan hiền thường ngày:
"Điều ngay trực thăng cấp cứu của bệnh viện tư nhân gia đình đến khu tập thể Nam Giao. Ngay lập tức! Cháu không quan tâm bão tuyết hay cái gì hết! Nếu bà ấy có mệnh hệ gì, chú bảo viện trưởng chuẩn bị viết đơn từ chức đi!"
Bạc Vọng ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cô gái đang đứng giữa căn phòng tồi tàn, dõng dạc ra lệnh cho những người ở thế giới thượng lưu.
Mười lăm phút sau.
Tiếng cánh quạt trực thăng xé toạc màn đêm bão tuyết, ầm ầm vang dội trên bầu trời khu ổ chuột. Luồng gió mạnh mẽ thổi bay những lớp tuyết dày trên mái nhà.
Những nhân viên y tế mặc đồng phục chuyên nghiệp lao xuống, nhanh chóng sơ cứu, đặt bà nội lên cáng và đưa đi. Mọi thao tác nhanh gọn, chính xác, toát lên mùi của tiền bạc và đẳng cấp.
Bạc Vọng được phép lên trực thăng cùng bà. Thẩm Uyển cũng đi theo.
Trong khoang máy bay chật hẹp, tiếng máy móc tít tít vang lên đều đều. Bạc Vọng ngồi co ro ở một góc, hai tay nắm chặt vào nhau đến mức trắng bệch. Cậu nhìn các bác sĩ đang tiêm thuốc, theo dõi chỉ số sinh tồn cho bà.
Cậu nhìn sang Thẩm Uyển.
Cô đang ngồi đối diện, khoác chiếc áo lông vũ đắt tiền, khuôn mặt lo lắng nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Cô vừa gọi điện cho bố, vừa sắp xếp phòng VIP, vừa yêu cầu giáo sư đầu ngành về tim mạch chuẩn bị phẫu thuật ngay khi hạ cánh.
Chỉ bằng vài cú điện thoại, cô đã làm được điều mà cậu dù có liều cả cái mạng này cũng không làm được.
Bệnh viện tư nhân Thẩm Gia.
Đèn phòng cấp cứu bật sáng dòng chữ đỏ rực: ĐANG PHẪU THUẬT.
Bạc Vọng đứng dựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẽo của hành lang. Cả người cậu ướt sũng mồ hôi lạnh, bộ quần áo cũ kỹ trên người càng khiến cậu trở nên lạc lõng giữa không gian sang trọng, sạch sẽ đến mức vô trùng này.
Một vị bác sĩ già, đeo kính gọng vàng, bước ra kính cẩn cúi chào Thẩm Uyển: "Thẩm tiểu thư, may mà đưa đến kịp thời. Giáo sư Lý đã tiếp nhận ca mổ, tỷ lệ thành công rất cao. Cô yên tâm."
"Cảm ơn bác sĩ. Xin hãy dùng loại thuốc tốt nhất." Thẩm Uyển gật đầu, ký roẹt vào tờ giấy cam kết viện phí mà không cần nhìn con số.
Con số đó, Bạc Vọng liếc qua, nhiều số 0 đến mức cậu chóng mặt. Đó là số tiền mà cậu làm thêm cả đời, bốc vác đến gãy lưng cũng không kiếm nổi.
Vị bác sĩ đi rồi, hành lang trở lại yên tĩnh.
Thẩm Uyển thở phào, quay sang định an ủi Bạc Vọng: "Cậu đừng lo, bác sĩ nói..."
"Thẩm Uyển."
Bạc Vọng cắt ngang lời cô. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô.
Trong ánh mắt ấy, không còn sự cảm kích đơn thuần như lúc nãy. Thay vào đó là một nỗi đau đớn, một sự tủi nhục và một sự giác ngộ tàn khốc.
"Hôm nay... cảm ơn cô."
Giọng cậu khàn đặc, nghe như tiếng kim loại cọ xát.
"Nhưng cô biết không?" Bạc Vọng giơ đôi bàn tay của mình lên trước mặt, nhìn nó chằm chằm. Đôi bàn tay này có thể giải được những bài toán khó nhất, có thể đánh bại đám côn đồ trong hẻm, nhưng đứng trước cái chết, nó hoàn toàn vô dụng.
"Tôi cứ tưởng chỉ cần nỗ lực, chỉ cần học giỏi, tôi có thể thay đổi số phận." Bạc Vọng cười nhạt, nụ cười méo mó đầy chua chát, "Nhưng hóa ra, mạng sống của người nghèo rẻ mạt như vậy đấy. Nếu không có cô, nếu không có cái tên 'Thẩm gia' của cô, bà tôi đêm nay đã chết rồi."
Thẩm Uyển im lặng. Cô biết cậu đang nghĩ gì. Cú sốc này quá lớn đối với lòng tự trọng của một thiếu niên kiêu hãnh.
Bạc Vọng từ từ hạ tay xuống, ánh mắt cậu thay đổi. Sự trong trẻo, ngây ngô của tuổi học trò đã biến mất vĩnh viễn trong đêm bão tuyết này. Thay vào đó là một hố đen sâu thẳm của dã tâm và tham vọng.
Cậu bước tới trước mặt Thẩm Uyển, nhìn cô từ trên cao xuống.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy cô gái nhỏ bé này nắm giữ một quyền lực đáng sợ. Và cậu khao khát quyền lực đó. Cậu không muốn làm kẻ đứng bên lề cầu xin sự thương hại nữa. Cậu muốn nắm quyền kiểm soát.
"Thẩm Uyển." Bạc Vọng thì thầm, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm, "Mạng của bà tôi là do cô mua về. Mạng của tôi, từ nay cũng là của cô."
"Tiền viện phí, tiền thuốc men, cả đời này tôi sẽ trả đủ cho cô. Dù phải bán linh hồn cho quỷ dữ, tôi cũng sẽ trả."
Thẩm Uyển rùng mình. Cô nhìn thấy trong mắt cậu không phải là lời hứa của một con nợ, mà là lời thề của một kẻ săn mồi.
Cô đã cứu được bà nội. Cô đã thay đổi cốt truyện.
Nhưng dường như, cô cũng vừa chính tay đánh thức con quái vật đang ngủ say trong lòng Bạc Vọng sớm hơn dự kiến.
Cậu ấy đã nhận ra chân lý của thế giới này: Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền và quyền lực, mày chẳng là cái thá gì cả.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzOSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjQ0NSwiciI6ImpvUW14UXQyIn0=