Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 6: Gia Sư Bất Đắc Dĩ
Thẩm Uyển nhìn bài kiểm tra Toán đỏ chót con số 25 trên bàn, trong lòng thầm cảm ơn nguyên chủ. Nhờ cái thành tích "đội sổ" bền vững này, cô mới có một cái cớ hoàn hảo để đường đường chính chính bước vào nhà Bạc Vọng mỗi tối.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5NTg1MCwiciI6InZYbjhNQThHIn0=Tan học, cô chặn đường Bạc Vọng ở cổng trường, chìa bài kiểm tra ra với vẻ mặt đau khổ cùng cực:
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5NTg1MCwiciI6InZYbjhNQThHIn0="Bạc Vọng, cứu tớ! Nếu lần này không qua môn, bố sẽ cắt tiền tiêu vặt, tớ sẽ chết đói mất!"
Bạc Vọng liếc nhìn bài kiểm tra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng quen thuộc: "25 điểm? Cô đi thi bằng cách gieo xúc xắc à?"
"Thế nên tớ mới cần cậu!" Thẩm Uyển chớp chớp mắt, đưa ra lời đề nghị hấp dẫn, "Làm gia sư cho tớ đi. Mỗi buổi tối 2 tiếng. Tớ trả lương gấp ba giá thị trường."
"Không rảnh." Bạc Vọng lạnh lùng gạt đi, tiếp tục bước đi. Cậu còn phải đi làm thêm ở kho hàng, thời gian đâu mà dạy dỗ cô tiểu thư này.
"Bà nội bảo tớ tối nay qua ăn sủi cảo!" Thẩm Uyển tung đòn sát thủ, nói với theo bóng lưng cậu, "Bà bảo lâu rồi nhà không có người, bà buồn lắm."
Bước chân Bạc Vọng khựng lại.
Thẩm Uyển chạy tới, nhét vào tay cậu một túi giấy to đùng: "Đây là tiền cọc. Sâm núi đấy, tốt cho tim mạch lắm. Tớ 'trộm' của bố tớ mang đi, cậu không nhận là tớ vứt thùng rác đấy!"
Bạc Vọng nhìn túi sâm đắt đỏ trong tay, lại nghĩ đến đơn thuốc đắt tiền sắp tới của bà. Lòng tự trọng và thực tế lại một lần nữa giằng co. Cuối cùng, cậu thở hắt ra một hơi, ánh mắt tối sầm nhìn cô:
"7 giờ tối. Đến muộn một phút thì đừng trách tôi khóa cửa."
Căn nhà của Bạc Vọng rất nhỏ, bàn ăn cũng chính là bàn học.
Dưới ánh đèn sợi đốt tỏa ra màu vàng cam cũ kỹ, không gian trở nên chật hẹp và ấm cúng đến lạ thường.
Thẩm Uyển ngồi một bên, Bạc Vọng ngồi một bên. Chiếc bàn gỗ nhỏ đến mức nếu không cẩn thận, đầu gối của hai người sẽ chạm vào nhau dưới gầm bàn.
"Nhìn vào đây." Bạc Vọng gõ bút xuống trang giấy, giọng nghiêm khắc, "Đề bài cho biết x > 0, tại sao cô lại ra kết quả âm? Não cô để trưng bày à?"
Thẩm Uyển cắn đầu bút, giả vờ ngây ngô: "Thì... tớ tưởng âm dương hòa hợp..."
"Im miệng và làm lại." Bạc Vọng day day huyệt thái dương. Cậu cảm thấy dạy con chó nhà hàng xóm làm toán còn dễ hơn dạy Thẩm Uyển.
Nhưng Thẩm Uyển không hề thấy phiền. Cô chống cằm, lén lút quan sát Bạc Vọng ở cự ly gần.
Dưới ánh đèn vàng, những đường nét sắc bén trên khuôn mặt cậu dường như mềm mại hơn. Hàng mi dài rủ xuống tạo thành bóng râm trên gò má gầy. Bàn tay cầm bút của cậu thon dài, các khớp xương rõ ràng, đẹp như tay nghệ sĩ piano, dù trên đó có vài vết xước nhỏ do công việc nặng nhọc.
"Nhìn cái gì? Mặt tôi có đáp án à?" Bạc Vọng đột ngột ngước lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
Thẩm Uyển giật mình, vội cúi xuống: "Đâu... tớ đang suy nghĩ... suy nghĩ về x..."
Bà nội ngồi xem tivi ở góc phòng, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn hai đứa cháu, cười tủm tỉm. Bà mang ra một đĩa táo đã gọt sẵn: "Tiểu Uyển, Tiểu Vọng, nghỉ tay ăn chút táo đi đã."
Thẩm Uyển nhanh nhảu cầm một miếng, đưa lên miệng cắn rộp một cái, ngọt lịm. Cô đẩy đĩa táo về phía Bạc Vọng: "Thầy Bạc, ăn đi cho hạ hỏa. Đừng mắng em nữa."
Bạc Vọng hừ lạnh, nhưng tay vẫn cầm lấy miếng táo.
Những buổi tối như thế cứ lặp đi lặp lại.
Thẩm Uyển không bao giờ đi tay không. Hôm thì là trái cây nhập khẩu, hôm thì là thuốc bổ, hôm lại là mấy món đồ gia dụng nhỏ "nhà tớ thừa nên mang qua". Cô gọi đó là "học phí", ép Bạc Vọng phải nhận.
Dần dần, Bạc Vọng cũng không còn từ chối gay gắt như lúc đầu. Cậu ngầm hiểu, cô đang dùng cách vụng về này để giúp đỡ kinh tế cho cậu mà không đụng chạm đến lòng tự tôn của cậu.
Căn phòng vốn dĩ luôn im lìm, lạnh lẽo, chỉ có tiếng ho khan của bà nội và tiếng lật sách sột soạt của cậu, nay bỗng nhiên bị lấp đầy bởi sự ồn ào của Thẩm Uyển.
Mùi nước hoa thoang thoảng hương hoa nhài trên người cô len lỏi vào từng ngóc ngách căn phòng, lấn át cả mùi thuốc bắc đắng ngắt.
Một buổi tối, trời đổ mưa rào. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn cũ kỹ tạo nên một âm thanh ồn ào nhưng lại khiến lòng người tĩnh lặng.
Thẩm Uyển làm bài mệt quá, gục đầu xuống bàn ngủ quên mất.
Bạc Vọng giải xong đề Lý, quay sang thì thấy cô đã ngủ say. Má cô bị ép phồng lên một bên, trông như con cá nóc, hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở đều đều.
Cậu định gọi cô dậy mắng cho một trận vì tội lười biếng. Nhưng khi nhìn thấy quầng thâm mờ mờ dưới mắt cô, tay cậu lại dừng lại giữa không trung.
Cậu biết, cô đường đường là thiên kim tiểu thư, chăn ấm đệm êm không nằm, lại chạy đến cái khu ổ chuột này chịu khổ cùng cậu, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Bạc Vọng im lặng nhìn cô một lúc lâu. Trong đáy mắt đen thẳm vốn luôn đề phòng và lạnh lẽo, bỗng nhiên gợn lên một tia cảm xúc phức tạp, giống như mặt hồ bị ném vào một viên sỏi nhỏ.
Cậu với tay lấy chiếc áo khoác mỏng vắt trên ghế, nhẹ nhàng phủ lên vai cô.
Động tác rất khẽ, rất nhanh, như sợ chính mình phát hiện ra.
Bà nội từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cảnh đó, bà định lên tiếng nhưng Bạc Vọng đã đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng: "Suỵt."
Bà nội cười, gật đầu rồi rón rén đi về phòng ngủ.
Bên ngoài mưa vẫn rơi xối xả, gió lạnh rít qua khe cửa sổ. Nhưng bên trong căn phòng nhỏ dưới ánh đèn vàng ố, có một sự kết nối vô hình đang lặng lẽ đan dệt giữa "thầy giáo" bất đắc dĩ và cô học trò "đội sổ".
Bạc Vọng cầm bút lên tiếp tục làm bài, nhưng tiếng sột soạt lần này nhẹ hơn hẳn.
Cậu nhận ra, hình như mình... không còn ghét sự ồn ào của cô ta như trước nữa. Cảm giác có một người ngồi bên cạnh, cùng hít thở dưới một mái nhà, hóa ra cũng không tệ đến thế.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5NTg1MCwiciI6InZYbjhNQThHIn0=