Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 9: Ngã Rẽ Của Số Phận
Ca phẫu thuật thành công. Bà nội được chuyển vào phòng hồi sức tích cực (ICU) với những thiết bị hiện đại nhất.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMTgyNSwiciI6ImMwRXBucFY0In0=Nhưng con số trên tờ hóa đơn viện phí tiếp theo giống như một dãy số thiên văn. Và tệ hơn, bác sĩ nói bà cần dùng thuốc nhập ngoại đắt đỏ lâu dài để duy trì sự sống.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMTgyNSwiciI6ImMwRXBucFY0In0=Thẩm Uyển vừa chợp mắt được một lúc trên ghế sofa phòng bệnh, khi tỉnh dậy thì không thấy Bạc Vọng đâu.
Lòng cô nóng như lửa đốt. Cô lục lại ký ức về cuốn tiểu thuyết gốc. Trong nguyên tác, chính vào thời điểm bà nội cần tiền phẫu thuật, Bạc Vọng đã bỏ học, đầu quân cho một tay anh chị khét tiếng tên là Hổ Ca ở khu bến cảng. Đó là bước đi đầu tiên đẩy cậu vào con đường hắc đạo, biến cậu từ một thiếu niên thiên tài thành con quỷ khát máu, tay nhúng chàm, tâm địa ngày càng vặn vẹo.
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Thẩm Uyển bật dậy, lao ra khỏi bệnh viện. Cô không thể để Bạc Vọng đi vào ngã rẽ chết chóc đó. Cô đã cứu bà nội, cô phải cứu cả nhân cách của cậu ấy nữa!
Quán Bi-a "Hoàng Hôn" nằm sâu trong khu đèn đỏ hỗn loạn, nơi tập trung đủ loại thành phần bất hảo của thành phố. Khói thuốc lá mù mịt, tiếng nhạc sàn dập dìu đinh tai nhức óc và tiếng chửi thề văng vẳng khắp nơi.
Ở một góc khuất tranh tối tranh sáng, Bạc Vọng ngồi đối diện với một gã đàn ông đầu trọc, xăm trổ đầy mình – Hổ Ca.
"Nhóc con, suy nghĩ kỹ chưa?" Hổ Ca nhả một vòng khói thuốc, ánh mắt sắc lạnh đánh giá thiếu niên trước mặt, "Việc này không sạch sẽ đâu. Nhưng tiền thì tươi, đủ để mày lo cho bà già mày sống thêm vài năm nữa."
Bạc Vọng ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt. Gương mặt cậu lạnh tanh, không chút biểu cảm, nhưng đáy mắt đen thẳm lại ẩn chứa sự quyết tuyệt điên rồ.
Cậu không muốn nợ Thẩm Uyển nữa. Món nợ ân tình đêm qua đã quá lớn, nếu tiếp tục dùng tiền của cô, cậu sẽ cả đời không ngóc đầu lên nổi trước mặt cô. Cậu là đàn ông, cậu phải tự gánh vác số phận của mình, dù có phải bán mạng.
"Tôi làm." Bạc Vọng nói, giọng khàn nhưng chắc nịch.
Hổ Ca cười lớn, đẩy một tập hồ sơ và một cọc tiền dày cộp về phía cậu: "Tốt! Có khí phách! Ký vào đây, từ nay mày là người của tao."
Bạc Vọng cầm cây bút lên. Ngòi bút vừa chạm vào mặt giấy...
Rầm!
Cánh cửa phòng VIP bị ai đó đá văng ra.
Mọi người trong phòng giật mình quay lại. Hổ Ca nhíu mày, tay đàn em bên cạnh lập tức rút dao ra.
Đứng ở cửa là một cô gái mặc áo khoác lông vũ trắng muốt, thở hồng hộc, tóc tai hơi rối bời vì chạy vội, nhưng ánh mắt thì rực lửa. Là Thẩm Uyển.
Bạc Vọng sững sờ, cây bút trên tay rơi xuống đất.
"Thẩm Uyển? Sao cô biết..."
Thẩm Uyển không trả lời. Cô bước phăng phăng vào trong, gạt phăng mấy gã đàn em định chặn đường, đi thẳng tới trước mặt Bạc Vọng.
Hổ Ca nheo mắt, huýt sáo một tiếng: "Ái chà, bạn gái nhỏ đến tìm à? Nhóc con, số đào hoa đấy."
Thẩm Uyển chẳng thèm liếc nhìn gã trùm giang hồ lấy một cái. Cô nhìn chằm chằm vào cọc tiền bẩn thỉu trên bàn, rồi nhìn vào đôi mắt đang ngỡ ngàng của Bạc Vọng.
Cơn giận bùng lên dữ dội. Giận vì cậu ngốc, giận vì cậu coi rẻ bản thân, giận vì cậu dám định vứt bỏ tương lai tươi sáng để chui vào cái vũng bùn này.
"Đứng dậy!" Thẩm Uyển quát.
Bạc Vọng mím môi, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lùng cố chấp: "Cô về đi. Đây không phải chỗ cô nên đến. Việc của tôi không cần cô lo."
"Tôi bảo cậu đứng dậy!" Thẩm Uyển nắm lấy cổ tay cậu kéo mạnh.
Bạc Vọng hất tay cô ra. Cậu đứng bật dậy, cao hơn cô cả một cái đầu, ép cô lùi lại: "Thẩm Uyển! Cô nghĩ cô là ai? Cô là chúa cứu thế chắc? Tôi cần tiền! Bà tôi cần tiền! Cô hiểu không? Tôi không thể cứ mãi ăn bám vào sự bố thí của cô được!"
Chát!
Một tiếng tát giòn giã vang lên, cắt đứt dòng cảm xúc đang trào dâng của Bạc Vọng.
Cả căn phòng im phăng phắc. Hổ Ca cũng ngừng cười, thú vị quan sát màn kịch.
Bạc Vọng nghiêng mặt sang một bên. Trên má trái trắng bệch của cậu hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng. Cậu sờ lên má, từ từ quay lại nhìn cô, ánh mắt dao động dữ dội.
Thẩm Uyển đứng đó, bàn tay đánh người vẫn còn run rẩy và tê rần. Nước mắt cô trào ra, lăn dài trên má.
"Cậu tỉnh chưa?" Cô gào lên, giọng vỡ vụn, "Bạc Vọng, cậu là đồ ngốc à? Cậu nghĩ bán mạng cho bọn họ là anh hùng sao? Cậu đi tù, hay cậu chết bờ chết bụi ở xó xỉnh nào đó, thì bà cậu ai lo? Bà cậu tỉnh dậy mà biết cháu trai mình thành ra thế này, bà có sống nổi không?"
Bạc Vọng cứng họng. Từng lời của cô như dao cứa vào tim cậu, đau nhưng chuẩn xác.
Thẩm Uyển hít sâu một hơi, lau nước mắt. Cô rút từ trong túi áo ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen – thẻ phụ không giới hạn hạn mức mà bố cô đưa.
Cô cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Bạc Vọng, thô bạo nhét tấm thẻ vào lòng bàn tay cậu, rồi dùng cả hai tay mình nắm chặt lấy tay cậu, ép cậu phải giữ lấy nó.
"Nghe cho rõ đây, Bạc Vọng."
Thẩm Uyển ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu với sự kiên định chưa từng có:
"Tôi không bố thí cho cậu. Đây là tôi đầu tư. Tôi mua đứt cậu."
"Từ khoảnh khắc tôi cứu bà cậu, từ khoảnh khắc cậu nhận cái tát này... mạng của cậu là của tôi. Tương lai của cậu, trí tuệ của cậu, cả cuộc đời cậu sau này đều thuộc về tôi."
"Tôi cấm cậu bán rẻ nó cho bất kỳ ai khác. Cậu chỉ được phép bán mạng cho tôi thôi. Có nghe rõ không?"
Bạc Vọng nhìn tấm thẻ đen quyền lực trong tay, rồi nhìn cô gái nhỏ bé đang tuyên bố chủ quyền một cách bá đạo và ngông cuồng trước mặt.
Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.
Không phải là sự nhục nhã. Kỳ lạ thay, lần này cậu không thấy nhục nhã.
Cậu cảm thấy... được neo giữ. Giữa dòng đời xô đẩy khiến cậu chới với, cô đã ném cho cậu không chỉ một chiếc phao, mà là một mỏ neo ngàn cân, giữ chặt cậu lại, không cho cậu trôi về phía vực thẳm.
"Mạng của tôi... là của cô?" Bạc Vọng lặp lại, giọng khàn khàn, ánh mắt tối sầm lại đầy thâm ý.
"Đúng! Của tôi tất!" Thẩm Uyển dậm chân, "Giờ thì đi về bệnh viện với tôi! Ngay lập tức!"
Bạc Vọng im lặng một lúc lâu. Sau đó, cậu từ từ nắm chặt lấy tấm thẻ trong tay. Các khớp xương trắng bệch vì dùng lực.
Cậu quay sang Hổ Ca, cúi đầu một cái, giọng lạnh băng: "Xin lỗi Hổ Ca. Tôi đổi ý rồi. Tôi đã tìm được... chủ nhân mới."
Hổ Ca nhìn Thẩm Uyển, rồi nhìn Bạc Vọng, cười khẩy phất tay: "Được thôi. Chúc mừng mày tìm được mối ngon. Nhưng nhớ đấy nhóc, nợ ân tình của đàn bà... khó trả hơn nợ máu của tao nhiều."
Bạc Vọng không đáp. Cậu quay người, nắm lấy cổ tay Thẩm Uyển – lần này là cậu chủ động nắm lấy cô – kéo cô ra khỏi cái nơi nhơ nhớp này.
Bên ngoài trời đã tạnh tuyết.
Bạc Vọng đi rất nhanh, Thẩm Uyển phải lon ton chạy theo.
"Này, cậu giận à? Đau không? Lúc nãy tớ lỡ tay hơi mạnh..." Thẩm Uyển lí nhí hỏi, nhìn sườn mặt lạnh lùng của cậu.
Bạc Vọng đột ngột dừng lại. Cậu giơ tấm thẻ đen lên trước mặt cô.
"Thẩm Uyển, cô nhớ kỹ lời cô nói hôm nay."
Ánh mắt cậu nhìn cô sâu thẳm, đen đặc như màn đêm, phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô trong đó.
"Mạng tôi là của cô. Sau này, dù cô có muốn trả lại... tôi cũng sẽ không nhận đâu."
Thẩm Uyển rùng mình trước ánh nhìn đó. Cô cảm giác như mình vừa không phải mua được một người hầu, mà là vừa ký khế ước nuôi một con sói con.
Nhưng cô vẫn gật đầu chắc nịch: "Không trả! Cả đời không trả!"
Khóe môi Bạc Vọng khẽ nhếch lên. Một nụ cười tà mị, nguy hiểm nhưng cũng đầy sự chiếm hữu bắt đầu nhen nhóm.
Được. Vậy thì cả đời này, chúng ta dây dưa không dứt.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0MCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMTgyNSwiciI6ImMwRXBucFY0In0=