Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 5: Bước Chân Vào Thế Giới Của Anh
Bạc Vọng đi rất nhanh. Bóng lưng gầy gò của cậu như hòa lẫn vào màn đêm đang buông xuống, lướt qua những con phố sầm uất, rẽ vào những ngõ ngách ngày càng hẹp và tối tăm hơn.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzE2NCwiciI6ImJMYWY2U09aIn0=Thẩm Uyển cắn răng bám theo sau. Cô không về nhà ngay. Lời cảnh cáo lạnh lẽo của Bạc Vọng trong con hẻm lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai: "Người giết cô không phải bọn chúng, mà là tôi."
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzE2NCwiciI6ImJMYWY2U09aIn0=Cô biết Bạc Vọng không nói đùa. Kế hoạch "dùng tiền đập mặt" đã thất bại, kế hoạch "mỹ nhân kế giả tạo" cũng vừa bị lật tẩy. Cô cần một con đường sống khác. Cô cần biết điểm yếu của con dã thú này nằm ở đâu.
Và trong nguyên tác, điểm yếu duy nhất, cũng là vảy ngược chí mạng của Bạc Vọng, chính là bà nội.
Môi trường xung quanh thay đổi rõ rệt. Những tòa nhà cao tầng biến mất, thay vào đó là khu ổ chuột xập xệ, những bức tường loang lổ vết nước mưa, dây điện chằng chịt như mạng nhện trên đầu. Mùi ẩm mốc, mùi rác thải và mùi thức ăn rẻ tiền xộc vào mũi khiến Thẩm Uyển nhăn mặt.
Bạc Vọng dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ, nơi mà tường vôi đã bong tróc gần hết, lộ ra lớp gạch đỏ bên trong.
Cậu đột ngột quay người lại.
Thẩm Uyển giật mình, vội vàng nấp sau cây cột điện, tim đập thình thịch.
"Ra đi." Giọng Bạc Vọng vang lên, không lớn nhưng đầy uy lực. "Cô định làm cái đuôi đến bao giờ?"
Bị phát hiện rồi. Thẩm Uyển hít sâu một hơi, chỉnh lại tóc tai, bước ra với vẻ mặt "tình cờ gặp gỡ" giả trân nhất có thể:
"Trùng hợp ghê! Tớ... tớ đang đi dạo. Không ngờ nhà cậu ở đây ha?"
Bạc Vọng nhìn bộ đồng phục trường quý tộc phẳng phiu và đôi giày da bóng loáng của cô, rồi nhìn xuống vũng nước đọng đen ngòm dưới chân cô. Đi dạo ở khu ổ chuột? Cô coi cậu là kẻ ngốc sao?
"Cút về." Bạc Vọng lạnh lùng phun ra hai chữ, xoay người định bước vào cầu thang tối om.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói già nua, yếu ớt vang lên từ ô cửa sổ tầng một ngay cạnh đó:
"Tiểu Vọng? Cháu về rồi đấy à?"
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Một bà cụ tóc bạc trắng, lưng hơi còng, vịn tay vào khung cửa bước ra. Gương mặt bà đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt lại vô cùng hiền từ, ấm áp.
Bạc Vọng sững lại. Vẻ sắc lạnh trên mặt cậu biến mất trong tích tắc, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy. Cậu vội bước tới đỡ lấy bà: "Bà, sao bà lại ra đây? Bên ngoài gió to lắm."
"Bà nghe tiếng người nói chuyện." Bà nội ho một tiếng, ánh mắt mờ đục lướt qua vai Bạc Vọng, dừng lại ở Thẩm Uyển đang đứng ngây ra đó, "Ô kìa... cô bé này là..."
Cơ hội đây rồi!
Thẩm Uyển như một diễn viên chuyên nghiệp vừa nghe thấy tiếng "Action". Cô lập tức thu lại vẻ mặt sợ sệt, thay bằng một nụ cười rạng rỡ, ngoan hiền chuẩn mực "con nhà người ta".
Cô nhanh nhẹn bước tới, cúi đầu chào lễ phép: "Cháu chào bà ạ! Cháu là Thẩm Uyển, bạn cùng lớp của Bạc Vọng ạ!"
"Bạn cùng lớp sao?" Mắt bà nội sáng lên lấp lánh, bà nhìn Thẩm Uyển từ đầu đến chân đầy vẻ mừng rỡ, "Xinh xắn quá. Tiểu Vọng nhà bà đi học bao năm nay, đây là lần đầu tiên có bạn nữ về nhà chơi đấy."
Bạc Vọng cứng người. Cậu quay phắt lại lườm Thẩm Uyển, ánh mắt cảnh cáo: Câm miệng và biến đi.
Nhưng Thẩm Uyển giả vờ không thấy. Cô đánh cược rằng Bạc Vọng sẽ không dám thô bạo với cô trước mặt bà nội. Cô tiến lên một bước, tự nhiên nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà:
"Vâng ạ! Hôm nay trên lớp Bạc Vọng giúp đỡ cháu nhiều lắm, nên cháu muốn qua cảm ơn cậu ấy. Tiện thể... cháu muốn mượn vở bài tập của cậu ấy ạ. Cậu ấy học giỏi nhất lớp mà bà!"
"Đúng đúng, Tiểu Vọng nhà bà học giỏi lắm." Bà nội cười đến híp cả mắt, vỗ vỗ vào tay Thẩm Uyển, "Nào, vào nhà đi cháu. Đứng ngoài này lạnh lắm. Tiểu Vọng, mau mời bạn vào nhà đi chứ, sao lại đứng đần ra thế kia?"
Bạc Vọng đứng chôn chân tại chỗ. Cậu nhìn bà nội đang vui vẻ, rồi nhìn nụ cười đắc ý thoáng qua trên môi Thẩm Uyển.
Cậu muốn đuổi cô ta đi. Cậu muốn vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta. Nhưng nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt hốc hác vì bệnh tật của bà, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong.
Bà nội rất cô đơn. Bà luôn lo lắng cậu ở trường bị cô lập, không có bạn bè. Sự xuất hiện của Thẩm Uyển, dù là giả tạo, lại vô tình xoa dịu nỗi lo lớn nhất của bà.
Bạc Vọng nghiến răng, hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận.
"Vào đi." Cậu nói, giọng gằn xuống, lách người mở rộng cửa.
Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, trong lòng reo lên chiến thắng. Thắng rồi! Cửa ải khó nhất đã qua!
Căn nhà rất nhỏ, chỉ khoảng 20 mét vuông, đồ đạc cũ kỹ nhưng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Tuy nhiên, không khí trong phòng nồng nặc mùi thuốc Đông y đắng ngắt.
"Nhà cửa chật chội, cháu đừng chê nhé." Bà nội ân cần rót cho Thẩm Uyển một cốc nước ấm, chiếc cốc sứt mẻ ở miệng nhưng được lau rất sạch.
"Dạ không đâu ạ, nhà mình ấm cúng lắm ạ." Thẩm Uyển đón lấy cốc nước bằng hai tay, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất.
Cô bắt đầu phát huy hết công suất kỹ năng ngoại giao của một tiểu thư được đào tạo bài bản. Cô khen bà nội phúc hậu, khen Bạc Vọng ở lớp "hay giúp đỡ bạn bè" (dù cậu ta nghe xong suýt thì bóp nát cái chén trên tay), kể những câu chuyện vui vẻ ở trường khiến bà cười liên tục.
Bạc Vọng đứng dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng quan sát màn kịch này.
Cậu thấy cô gái vừa nãy còn run rẩy sợ hãi cậu, giờ đang nắm tay bà nội cậu, cười nói tíu tít như thể cô thực sự là một thiên thần thánh thiện. Cô không hề tỏ ra ghét bỏ sự nghèo nàn, không nhăn mũi trước mùi thuốc nồng nặc, thậm chí còn giúp bà đấm lưng.
Diễn xuất quá đạt. Nếu không phải cậu biết rõ bản chất của cô, có lẽ cậu cũng bị lừa.
"Thôi chết, muộn quá rồi." Thẩm Uyển liếc nhìn đồng hồ treo tường, giả vờ giật mình, "Cháu phải về kẻo bố mẹ mong ạ."
"Ừ, con gái đi đêm không tốt." Bà nội luyến tiếc đứng dậy, quay sang cháu trai, "Tiểu Vọng, cháu đưa bạn ra đường lớn bắt xe đi. Khu này buổi tối phức tạp lắm."
"Không cần đâu bà..." Thẩm Uyển định từ chối.
"Đi thôi." Bạc Vọng cắt ngang. Cậu vớ lấy cái áo khoác mỏng, mở cửa bước ra ngoài trước, không cho cô cơ hội nói thêm.
Thẩm Uyển vội vàng chào bà nội rồi lon ton chạy theo.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, không còn sự hiện diện của bà nội, không khí xung quanh Bạc Vọng lập tức hạ xuống độ âm.
Cậu đi rất nhanh ra đầu ngõ, rồi đột ngột dừng lại, ép Thẩm Uyển vào cột đèn đường. Ánh đèn vàng vọt chiếu lên gương mặt tuấn tú nhưng u ám của cậu.
"Thẩm Uyển."
"Dạ... dạ?" Thẩm Uyển rụt cổ lại, trở về nguyên hình con thỏ đế.
"Đừng tưởng tôi không biết cô đang toan tính cái gì." Bạc Vọng cúi xuống, giọng nói sắc như dao cạo, "Cô tìm ra điểm yếu của tôi, rồi định dùng bà nội để uy hiếp tôi, bắt tôi phải bảo vệ cô?"
Thẩm Uyển nuốt nước bọt. Đúng là trùm phản diện, IQ cao quá lừa không nổi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, lần này không dùng nụ cười giả tạo nữa. Cô nói, giọng nhỏ nhưng nghiêm túc:
"Tớ không uy hiếp cậu. Tớ chỉ muốn... sống hòa bình với cậu thôi. Cậu thấy đấy, bà nội rất vui khi thấy cậu có bạn. Tớ có thể làm bà vui. Đổi lại, cậu đừng ghim thù tớ nữa, được không?"
Bạc Vọng nhìn sâu vào mắt cô. Đôi mắt trong veo, có sợ hãi, có toan tính, nhưng không có ác ý.
Lần đầu tiên, cậu không cảm thấy ghê tởm sự toan tính này. Có lẽ vì nụ cười vừa rồi của bà nội là thật.
Bạc Vọng buông tay ra, lùi lại một bước, đút tay vào túi quần.
"Đừng để bà tôi biết cô là loại người thế nào." Cậu quay lưng đi, giọng nói lạnh nhạt vọng lại, "Nếu bà buồn, tôi sẽ khiến cô khóc không ra nước mắt."
Thẩm Uyển đứng dưới ánh đèn đường, nhìn bóng lưng cô độc của cậu khuất dần trong bóng tối.
Cô thở hắt ra một hơi dài, chân tay bủn rủn.
Dù là lời đe dọa, nhưng cô biết mình đã thành công bước một chân vào thế giới của anh. Một thế giới gai góc, nghèo khó, nhưng cũng tồn tại một thứ tình thân mềm mại đến đau lòng.
Và cô, vừa trở thành người bảo vệ nụ cười của bà nội anh. Ít nhất là cho đến lúc này, tấm kim bài miễn tử đã có hiệu lực.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzNiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMzE2NCwiciI6ImJMYWY2U09aIn0=