Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 2: Chiến Dịch "Bảo Toàn Mạng Sống"
Về đến biệt thự nhà họ Thẩm, việc đầu tiên Thẩm Uyển làm là lao thẳng vào phòng, khóa trái cửa lại.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzMywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk3MSwiciI6IkF0VTd2Q3ozIn0=Cô vớ lấy cuốn sổ tay bìa da bò trên bàn học, tay run run cầm bút, bắt đầu gạch đầu dòng những việc cần làm để cứu vãn cái mạng nhỏ này.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzMywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk3MSwiciI6IkF0VTd2Q3ozIn0=Trên trang giấy trắng tinh, ba chữ to đùng được viết nắn nót nhưng đầy vẻ tuyệt vọng: DANH SÁCH TỬ THẦN.
- Tuyệt đối không được gây sự với Bạc Vọng.
- Ngăn cản đám đàn em não tàn tìm chết.
- Bồi thường thiệt hại vật chất và tinh thần cho Đại Boss (Gấp!).
Thẩm Uyển cắn đuôi bút, nhìn chằm chằm vào mục số 3.
Trong nguyên tác, Bạc Vọng là người thù dai nhớ lâu. Đôi giày bị cô giẫm hỏng hôm nay tuy chỉ là hàng chợ vài chục tệ, nhưng đối với hắn, đó là tự tôn, là tình thương của bà nội. Cô đã giẫm đạp lên thứ quý giá nhất của hắn.
"Đền tiền? Không được, hắn sẽ nghĩ mình dùng tiền đập vào mặt hắn." "Xin lỗi suông? Hắn sẽ nghĩ mình đạo đức giả."
Ánh mắt Thẩm Uyển quét qua tủ giày khổng lồ chiếm trọn một bức tường trong phòng. Chanel, Dior, Gucci... đủ loại giày hiệu đắt đỏ. Đột nhiên, đèn trong đầu cô lóe sáng.
Đúng rồi! Mua một đôi giày mới! Phải là loại tốt nhất, xịn nhất, đi êm chân nhất để hắn cảm nhận được thành ý hối cải của cô.
Thẩm Uyển lập tức mở điện thoại, đặt mua hỏa tốc một đôi sneaker bản giới hạn mới ra mắt, giá trị lên đến 5 con số. Nhìn thông báo "Đặt hàng thành công", cô thở phào nhẹ nhõm, tự tin vỗ ngực.
"Không ai nỡ đánh người đang cười, càng không ai nỡ từ chối một đôi giày xịn như thế này đâu nhỉ?"
Cô tiểu thư Thẩm Uyển ngây thơ nghĩ rằng, trên đời này mọi mâu thuẫn đều có thể giải quyết bằng một món quà đắt tiền.
Sáng hôm sau.
Thẩm Uyển ôm hộp giày được gói ghém cẩn thận bước vào lớp 12A1. Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã thấy đám đàn em Giáp, Ất đang túm tụm ở góc lớp, cười hô hố đầy vẻ bí hiểm.
"Đại ca, hôm nay tụi em chuẩn bị 'quà' cho thằng Bạc Vọng rồi." Tên đàn em tên Hùng hí hửng chạy lại, thì thầm vào tai cô, "Em bôi keo dán sắt lên ghế ngồi của nó. Đảm bảo lúc đứng lên sẽ rách toạc quần, cho nó 'lộ hàng' trước toàn trường luôn!"
Thẩm Uyển nghe xong, da đầu tê dại.
Chúng mày muốn chết thì cứ chết một mình, đừng có kéo chị xuống nước!
Rách quần? Bôi keo? Đây chính là mấy cái trò sỉ nhục khiến Bạc Vọng hắc hóa nhanh nhất trong truyện!
"Dẹp ngay!" Thẩm Uyển đập bàn một cái rầm, quát lớn khiến cả lớp giật mình quay lại nhìn.
Hùng ngơ ngác, nụ cười tắt ngấm trên môi: "Sao... sao thế chị Uyển? Chị không thích trò này à?"
Thẩm Uyển cố gắng điều chỉnh cơ mặt đang méo xệch, hắng giọng, cố tỏ ra vẻ cao ngạo khinh khỉnh của nguyên chủ:
"Mấy trò mèo này trẻ con quá, tao chán rồi. Bẩn thỉu, hạ cấp. Đứa nào còn dám làm mấy trò này mà không thông qua tao, đừng trách tao trở mặt."
Đám đàn em nhìn nhau, tuy không hiểu sao hôm nay chị đại lại "đổi tính" chê trò vui, nhưng uy quyền của Thẩm Uyển vẫn còn đó, bọn họ đành tiu nghỉu đi lau sạch lớp keo trên ghế của Bạc Vọng.
Thẩm Uyển lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Mục số 2 trong danh sách: Hoàn thành.
Đúng lúc này, cửa lớp mở ra.
Bạc Vọng bước vào.
Vẫn là bộ đồng phục cũ kỹ đó, dáng người cao gầy nhưng thẳng tắp như cây tùng. Cậu đeo chiếc ba lô bạc màu một bên vai, mái tóc đen hơi dài che khuất một phần đôi mắt lạnh lẽo.
Và dưới chân cậu, vẫn là đôi giày trắng hôm qua. Vết bẩn đen sì tuy đã được giặt kỹ nhưng vẫn để lại mảng ố vàng loang lổ, nổi bần bật đầy châm chọc.
Bạc Vọng đi lướt qua Thẩm Uyển, mang theo một luồng khí lạnh lẽo, đi thẳng xuống bàn cuối cùng.
Thẩm Uyển hít sâu một hơi, ôm lấy hộp giày, lấy hết can đảm đứng dậy đi xuống cuối lớp.
Cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Ai cũng nghĩ Thẩm đại tiểu thư lại sắp giở trò bắt nạt mới.
"Bạc Vọng." Thẩm Uyển gọi nhỏ.
Bạc Vọng đang lấy sách vở ra, động tác khựng lại một chút nhưng không ngẩng đầu lên.
Thẩm Uyển nuốt nước bọt, đặt hộp giày hàng hiệu lên bàn học của cậu. Logo thương hiệu nổi tiếng sáng loáng dưới ánh đèn.
"Chuyện hôm qua... là tớ lỡ chân." Cô cố gắng nói thật chân thành, nhưng dưới ánh mắt dò xét của mọi người, giọng cô nghe cứ như đang bố thí, "Đôi này đền cho cậu. Size 42, chắc là vừa đấy. Cậu... cậu thử xem?"
Bạc Vọng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen như mực của cậu lướt qua hộp giày sang trọng, rồi dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang cố cười gượng gạo của Thẩm Uyển.
Cậu không đưa tay nhận, cũng chẳng nói lời cảm ơn.
Khóe môi cậu nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo thấu xương:
"Thẩm Uyển, cô đầu tư thật đấy."
"Hả?" Thẩm Uyển ngớ người.
"Giẫm bẩn giày của tôi, sau đó ném cho tôi một đôi giày bằng cả năm sinh hoạt phí của tôi." Bạc Vọng chậm rãi đứng dậy, giọng nói không lớn nhưng đủ để cả lớp nghe thấy, "Cô muốn chứng minh cái gì? Rằng tôi là một thằng ăn mày cần cô bố thí? Hay cô muốn xem tôi sẽ quỳ xuống cảm ơn cô như một con chó?"
"Không! Tớ không có ý đó!" Thẩm Uyển hoảng loạn xua tay, mặt cắt không còn giọt máu. Cô thật sự chỉ muốn đền bù thôi mà!
Sao cô lại quên mất lòng tự trọng của Bạc Vọng cao đến mức cực đoan như vậy chứ? Đối với một người đang chật vật từng bữa ăn, món quà xa xỉ này không phải là thiện chí, mà là sự mỉa mai tàn nhẫn nhất về khoảng cách giai cấp giữa bọn họ.
Bạc Vọng cầm hộp giày lên.
"Đừng..." Thẩm Uyển linh cảm được điều chẳng lành.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên. Hộp giày đắt tiền bị Bạc Vọng ném thẳng vào thùng rác ở góc lớp không thương tiếc. Chiếc hộp méo mó, nắp hộp bung ra, để lộ đôi giày sneaker sành điệu nằm chỏng chơ cạnh đống giấy vụn và vỏ chai nước.
Cả lớp ồ lên kinh ngạc.
Bạc Vọng phủi tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu. Cậu quay sang nhìn Thẩm Uyển đang đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt sắc bén như dao găm:
"Cầm rác của cô về đi. Tôi nghèo, nhưng tôi không hèn đến mức nhận đồ bố thí của kẻ vừa sỉ nhục mình."
Nói xong, cậu ngồi xuống, thản nhiên mở sách ra đọc, coi người đứng trước mặt như không khí.
Thẩm Uyển đứng đó, tay chân lạnh toát. Cô nhìn đôi giày trong thùng rác, rồi nhìn tấm lưng gầy guộc nhưng cứng cỏi của Bạc Vọng.
Chiến dịch lấy lòng thất bại thảm hại.
Không những không xoa dịu được hận thù, cô dường như còn vừa đổ thêm một thùng dầu vào lửa.
Thẩm Uyển mếu máo, trong lòng gào thét: Đại ca phản diện ơi, anh khó chiều quá đi mất! Em phải làm sao để sống sót đây?
eyJzIjoxNCwiYyI6MTAzMywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE5Njk3MSwiciI6IkF0VTd2Q3ozIn0=