Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 15: Cái Kết Viên Mãn
Tháng Sáu. Nắng vàng như rót mật xuống khuôn viên trường Đại học Kinh tế. Tiếng ve kêu râm ran hòa lẫn với tiếng cười nói rộn ràng của hàng ngàn sinh viên trong ngày lễ tốt nghiệp.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwODM4OSwiciI6Ik5nV3lxNE5lIn0=Thẩm Uyển chỉnh lại chiếc mũ cử nhân trên đầu, loay hoay tìm kiếm trong biển người mênh mông.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwODM4OSwiciI6Ik5nV3lxNE5lIn0="Uyển Uyển! Ở đây!"
Bà nội ngồi trên xe lăn, mái tóc bạc trắng được chải chuốt gọn gàng, gương mặt hồng hào phúc hậu đang vẫy tay với cô. Dù tuổi đã cao và trải qua cơn bạo bệnh năm nào, nhưng nhờ sự chăm sóc tận tình của Bạc Vọng và Thẩm Uyển, bà vẫn rất minh mẫn và khỏe mạnh.
Thẩm Uyển mỉm cười, chạy ùa tới, ôm chầm lấy bà: "Bà ơi! Bà thấy cháu mặc đồ cử nhân có đẹp không?"
"Đẹp! Đẹp nhất trần đời!" Bà nội cười đến híp cả mắt, run run vuốt má cô, "Cháu dâu của bà là giỏi nhất."
Thẩm Uyển đỏ mặt, liếc nhìn xung quanh: "Bạc Vọng đâu rồi bà? Vừa nãy anh ấy còn ở đây mà?"
"Nó bảo đi lấy quà cho cháu." Bà nội nháy mắt đầy bí hiểm.
Đúng lúc này, đám đông xung quanh bỗng nhiên ồ lên, tự động dạt ra hai bên.
Từ phía cuối con đường rợp bóng cây sấu, Bạc Vọng bước tới.
Anh không mặc lễ phục cử nhân giống cô, mà mặc một bộ vest đen lịch lãm, tôn lên vóc dáng cao lớn và khí chất trầm ổn, quyền lực của một doanh nhân thành đạt. Dù mới tốt nghiệp, nhưng Bạc Vọng đã là một huyền thoại của trường, là tấm gương khởi nghiệp mà mọi sinh viên đều ngưỡng mộ.
Trên tay anh không cầm hoa, mà cầm một chiếc hộp nhung màu xanh sẫm.
Tim Thẩm Uyển bắt đầu đập nhanh hơn. Cô lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn không ngăn được sự hồi hộp.
Bạc Vọng đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh dịu dàng đến mức như muốn làm tan chảy cả cái nắng mùa hạ. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quỳ một chân xuống trước mặt cô giữa sân trường đông nghịt người.
Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên rào rào như sấm dậy.
"Bạc Vọng, anh..." Thẩm Uyển lắp bắp, tay che miệng.
Bạc Vọng mở chiếc hộp nhung ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhưng điều đặc biệt là thiết kế của nó: hai vòng tròn đan vào nhau, một đen một trắng, tượng trưng cho hai thế giới đối lập đã hòa làm một.
Anh ngước nhìn cô, giọng nói trầm ấm vang lên qua chiếc micro cài áo, đủ để cả sân trường nghe thấy:
"Thẩm Uyển."
"Mọi người đều nói anh là thiên tài, là kẻ may mắn khi tay trắng làm nên sự nghiệp. Nhưng chỉ có anh biết, sự may mắn lớn nhất cuộc đời anh không phải là những con số trên thị trường chứng khoán, mà là cuộc gặp gỡ vào 5 năm trước."
Bạc Vọng ngừng lại một chút, khóe môi cong lên một nụ cười hồi tưởng:
"Ngày đó, em là cô tiểu thư kiêu ngạo, còn anh là kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ. Em đã xuất hiện, hung hăng giẫm nát đôi giày trắng duy nhất của anh, giẫm nát cả lòng tự trọng rẻ mạt của anh."
Đám đông im phăng phắc, lắng nghe câu chuyện tình yêu đầy sóng gió của vị tổng tài trẻ tuổi.
"Lúc đó anh đã nghĩ, anh sẽ trả thù em, sẽ khiến em phải hối hận. Nhưng rồi, em lại dùng chính đôi bàn tay run rẩy đó để kéo anh ra khỏi vũng lầy, dùng sự ồn ào của em để lấp đầy sự cô độc của anh, dùng sự bao dung của em để cứu rỗi linh hồn anh."
Ánh mắt Bạc Vọng rưng rưng, chứa đựng thâm tình sâu nặng như biển cả:
"Cảm ơn em, Uyển Uyển. Cảm ơn em đã đến và giẫm lên giày của anh năm đó. Cảm ơn em đã ngăn anh trở thành một con quái vật, để anh có cơ hội được đứng đây hôm nay, đường đường chính chính cầu hôn em."
"Năm xưa em đã mua đứt cuộc đời anh bằng 5 triệu tệ. Bây giờ, anh dùng cả phần đời còn lại, cả trái tim này, và tất cả những gì anh có để trả lãi cho em. Em có đồng ý gia hạn hợp đồng này... đến vĩnh viễn không?"
Nước mắt Thẩm Uyển rơi lã chã. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc vỡ òa.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên xuyên sách, nỗi sợ hãi tột cùng khi đối diện với ánh mắt chết chóc của anh. Cô nhớ những đêm đông lạnh giá cùng anh học bài, nhớ cái tát trong quán bar, và nhớ cả nụ hôn chiếm hữu đêm giao thừa.
Hóa ra, định mệnh không phải là kịch bản có sẵn. Định mệnh là do chính họ viết nên. Kẻ phản diện tàn độc trong sách đã biến mất, chỉ còn lại một Bạc Vọng yêu cô hơn cả sinh mệnh.
"Đồ ngốc!" Thẩm Uyển vừa khóc vừa cười, đưa bàn tay ra trước mặt anh, "Ai thèm gia hạn hợp đồng chứ? Em muốn ký hợp đồng trọn đời!"
"Em đồng ý!"
Bạc Vọng cười rạng rỡ - nụ cười đẹp nhất mà Thẩm Uyển từng thấy. Anh cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, rồi đứng dậy, ôm chầm lấy cô xoay một vòng giữa không trung.
"Anh yêu em, bà xã."
"Em cũng yêu anh, ông xã."
Trong tiếng vỗ tay chúc phúc vang dội của bạn bè, thầy cô và dưới ánh mắt mãn nguyện của bà nội, Bạc Vọng cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Nắng vàng rực rỡ, gió thổi bay tà áo cử nhân.
Câu chuyện về cô nàng xuyên sách nhát gan và trùm phản diện thâm tình cuối cùng cũng khép lại ở trang sách đẹp nhất.
Thẩm Uyển biết, dù tương lai có sóng gió thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ sợ hãi nữa. Bởi vì cô biết, mình đã vĩnh viễn nằm gọn trong lòng bàn tay của người đàn ông này – nơi an toàn nhất và ấm áp nhất thế gian.
(HOÀN)
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwODM4OSwiciI6Ik5nV3lxNE5lIn0=