Kẻ Phản Diện Nằm Trong Lòng Bàn Tay
Chương 13: Bí Mật Bại Lộ
Mùa xuân đến, mang theo áp lực của kỳ thi đại học đang cận kề.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjM2NSwiciI6InpKNHFwY1ZqIn0=Trong căn phòng nhỏ của Bạc Vọng, không khí im ắng chỉ còn tiếng sột soạt của ngòi bút trên giấy. Hai người đang điền hồ sơ nguyện vọng thi đại học.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjM2NSwiciI6InpKNHFwY1ZqIn0=Thẩm Uyển chống cằm, nhìn Bạc Vọng điền vào ô nguyện vọng 1: Đại học Kinh tế - Tài chính.
Cô mỉm cười hài lòng. Đúng như nguyên tác, Bạc Vọng sinh ra để làm bá chủ thương trường. Chỉ khác là lần này, anh sẽ đi lên bằng con đường chính đạo chứ không phải bằng những thủ đoạn phi pháp đẫm máu.
"Anh định chọn chuyên ngành Đầu tư à?" Thẩm Uyển hỏi, tay nghịch nghịch chiếc bút bi.
"Ừ." Bạc Vọng đáp gọn lỏn, mắt vẫn không rời tờ giấy, "Ngành đó kiếm tiền nhanh nhất."
"Cũng đúng." Thẩm Uyển gật gù, rồi buột miệng nói một cách vô tư, "Vậy anh nên chú ý đến cổ phiếu của tập đoàn Lăng Thị. Tháng 5 tới bọn họ sẽ bị phanh phui vụ trốn thuế khổng lồ, cổ phiếu sẽ rớt đáy, lúc đó anh có thể thực hành bán khống để kiếm một khoản hời đầu tay..."
Tiếng bút trên giấy đột ngột dừng lại.
Không gian trong phòng bỗng chốc đông cứng.
Thẩm Uyển sững người. Nụ cười trên môi cô tắt ngấm. Cô vừa nói cái gì vậy?
Hiện tại mới là tháng 3. Tập đoàn Lăng Thị của gia đình Lăng Phong đang ở thời kỳ đỉnh cao rực rỡ nhất, được mệnh danh là đế chế không thể sụp đổ. Vụ scandal trốn thuế là tình tiết lớn xảy ra ở giữa truyện, là bí mật mà ngay cả người trong cuộc hiện giờ cũng chưa biết tin tức gì lộ ra ngoài.
Sao cô có thể biết? Và tệ hơn, sao cô lại nói ra trước mặt Bạc Vọng – người có chỉ số IQ cao đến đáng sợ?
Thẩm Uyển nuốt nước bọt, cố gắng cứu vãn tình thế, cười gượng gạo: "À... ý em là... em đoán thế thôi. Nhìn mặt tên Lăng Phong gian gian, chắc bố hắn cũng chẳng tử tế gì..."
Bạc Vọng từ từ đặt bút xuống.
Cậu xoay ghế lại, đối diện với cô. Gương mặt cậu hoàn toàn bình thản, không có chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt đen thẫm kia lại sắc bén như đang mổ xẻ tâm can cô.
"Thẩm Uyển." Bạc Vọng gọi tên cô, giọng nhẹ bẫng nhưng khiến cô lạnh toát sống lưng.
"Dạ... dạ?"
"Tháng trước, khi bà nội bị đau tim. Lúc đó xe cấp cứu chưa đến, anh chưa kịp nói tình trạng cụ thể, nhưng em đã gọi điện cho bác sĩ nói rõ bà cần phẫu thuật động mạch vành gấp."
Thẩm Uyển cứng họng, tay bắt đầu run.
Bạc Vọng đứng dậy, chậm rãi bước từng bước về phía cô. Mỗi bước chân của cậu như giẫm lên dây thần kinh đang căng như dây đàn của cô.
"Đêm hôm đó ở quán bar, em biết chính xác Hổ Ca là ai, biết anh sẽ tìm hắn ta dù anh chưa từng kể với ai về kế hoạch đó."
Cậu tiến lại gần hơn, ép cô lùi dần về phía tủ sách.
"Và cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..." Bạc Vọng cúi xuống, chống hai tay lên kệ sách, giam cô vào giữa, "Thẩm Uyển kiêu ngạo, coi trời bằng vung, ghét anh đến tận xương tủy. Đột nhiên một ngày, cô ấy sợ hãi anh, tìm mọi cách lấy lòng anh, còn biết rõ anh thích ăn gì, ghét cái gì, thậm chí biết cả cỡ giày của anh."
Hơi thở của Bạc Vọng phả vào mặt cô, nóng rực nhưng lời nói lại lạnh lẽo:
"Và bây giờ, em còn biết trước cả tương lai của Lăng gia."
Thẩm Uyển không còn đường lui. Lưng cô dán chặt vào giá sách lạnh lẽo. Cô muốn chối, nhưng đứng trước đôi mắt nhìn thấu hồng trần này, mọi lời nói dối đều trở nên nực cười.
"Em..." Nước mắt sợ hãi trào ra khóe mi cô. Cô sợ. Sợ cậu coi cô là yêu quái. Sợ cậu biết cô là kẻ chiếm xác sẽ đuổi cô đi.
Bạc Vọng đưa tay lên, ngón tay thon dài miết nhẹ lên vệt nước mắt trên má cô, giọng nói trầm xuống đầy nguy hiểm:
"Em không phải Thẩm Uyển. Đúng không?"
Bí mật đã bại lộ. Tấm màn che mỏng manh cuối cùng đã bị xé toạc.
Thẩm Uyển hoảng loạn tột độ. Cô đẩy mạnh vào ngực Bạc Vọng, cố gắng thoát khỏi vòng vây của cậu: "Em... em không biết anh đang nói gì! Em phải về! Tránh ra!"
Cô lách người định chạy ra cửa. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chạy trốn! Phải rời khỏi đây trước khi cậu nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm.
Nhưng cô vừa chạy được hai bước, một bàn tay rắn rỏi như kìm sắt đã nắm chặt lấy cổ tay cô, giật ngược lại.
"Á!"
Thẩm Uyển bị kéo mạnh, cả người lao vào lồng ngực cứng rắn của Bạc Vọng.
Cạch.
Tiếng chốt cửa vang lên khô khốc. Bạc Vọng đã khóa trái cửa phòng.
Cậu ép chặt cô vào cánh cửa gỗ, hai tay giữ chặt lấy vai cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để nhúc nhích.
"Buông em ra! Em không phải quái vật! Đừng nhìn em như thế!" Thẩm Uyển nức nở, nhắm chặt mắt không dám nhìn cậu.
"Mở mắt ra." Bạc Vọng ra lệnh, giọng khàn đặc.
Thẩm Uyển lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi bảo em mở mắt ra!" Bạc Vọng quát nhẹ, tay bóp cằm cô, ép cô ngẩng lên.
Thẩm Uyển run rẩy mở mắt. Cô chờ đợi sự sợ hãi, sự bài xích trong mắt cậu.
Nhưng không.
Trong đôi mắt đen tối tăm ấy, chỉ có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Đó là ngọn lửa của sự chiếm hữu, của sự điên cuồng, và của một tình yêu vặn vẹo đến mức cực đoan.
Bạc Vọng nhìn cô, như nhìn một kho báu độc nhất vô nhị mà trời cao ban tặng riêng cho mình. Hóa ra, cô đến đây là vì anh. Cô biết trước tương lai, biết anh sẽ trở thành kẻ tàn độc, nhưng cô vẫn chọn cứu rỗi anh.
Cô không phải là Thẩm Uyển kia. Cô là một linh hồn khác, một linh hồn chỉ thuộc về anh.
"Em định chạy đi đâu?" Bạc Vọng cúi sát mặt cô, mũi chạm mũi, nghiến răng nói, "Em nắm rõ quá khứ của tôi, biết trước tương lai của tôi, khuấy đảo cuộc sống của tôi... rồi bây giờ em định bỏ chạy sao?"
"Em sợ... anh sẽ ghét em..." Thẩm Uyển nấc lên.
"Ghét?" Bạc Vọng cười, một nụ cười tà mị khiến người ta rùng mình, "Tôi yêu còn không kịp."
Cậu cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm những lời như chú ngữ:
"Tôi không quan tâm em là ai. Em là ma, là quỷ, hay là hồ ly tinh xuyên không đến đây... tôi cũng mặc kệ."
Bàn tay cậu trượt xuống, siết chặt lấy eo cô, kéo sát cơ thể hai người vào nhau không còn một kẽ hở.
"Cơ thể này là của em. Linh hồn này là của em. Tờ giấy nợ kia em đã ký, bản thân em cũng đã nói thích tôi."
Bạc Vọng nhìn sâu vào mắt cô, tuyên bố phán quyết cuối cùng cho số phận của cả hai:
"Thẩm Uyển, nghe cho rõ đây. Dù em là ai, em từ đâu đến... em cũng không được đi đâu cả. Thế giới của em, từ nay về sau, chỉ có thể là tôi."
Nói xong, cậu cúi xuống, chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt và áp đặt hơn bất cứ lúc nào hết. Nụ hôn mang theo vị mặn của nước mắt và vị ngọt của sự trói buộc vĩnh cửu.
Bí mật bại lộ không đẩy họ ra xa nhau. Ngược lại, nó trở thành sợi dây xích cuối cùng, khóa chặt Thẩm Uyển vào cuộc đời của kẻ phản diện này, không còn đường thoát.
eyJzIjoxNCwiYyI6MTA0NCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzIwMjM2NSwiciI6InpKNHFwY1ZqIn0=