Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 102: Xét nhà diệt tộc, tuyệt không nuông chiều
"Chẳng hỏi ra được gì, lại có nghĩa là đã hỏi ra được tất cả?"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMzOSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4MzczMCwiciI6Ik9ZaVFRUjlHIn0=Thang Anh khẽ lẩm bẩm, lặp lại lời của Mã hoàng hậu. Thấy nàng trầm ngâm hồi lâu mà vẫn chưa hiểu hết ý tứ bên trong, Chu Tiêu lúc này mới lên tiếng giải thích:
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMzOSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4MzczMCwiciI6Ik9ZaVFRUjlHIn0="Hiện tại có mấy trăm dân phu bị ép đến mức nổi loạn, phải trốn vào núi rừng để đối kháng triều đình. Điều này chứng tỏ trong số quan viên giám sát xây dựng Trung Đô, tuyệt đối không thiếu hạng tham quan ô lại."
"Nếu lát nữa Diêu Trình dẫn dân phu tới mà ai nấy đều ca công tụng đức cho các quan viên, điều đó chỉ chứng minh một điều: bộ máy quan lại ở Trung Đô từ trên xuống dưới đã hoàn toàn mục nát."
Chu Tiêu dừng một chút rồi tiếp tục:
"Trước khi đến Phượng Dương, ta đã hạ lệnh không cho phép quan viên các cấp ra tiếp giá. Mục đích là muốn xem thử khi Thái tử đến đây để tìm hiểu thực trạng, liệu có vị công thần chính trực nào dám đứng ra nói thẳng sự thật hay không."
"Việc để Diêu Trình tự mình lựa chọn dân phu đến thẩm vấn cũng là một phép thử, để xem trong đám quan lại xây dựng Trung Đô này, rốt cuộc còn có ai là lương thần công chính hay không."
Còn một điểm nữa Chu Tiêu chưa nói rõ, đó là hắn muốn mượn chuyện này để phán đoán xem nên xử tử toàn bộ đám quan viên kia, hay vẫn cần phân loại kỹ càng để tránh giết nhầm người tốt.
Nghe Chu Tiêu giải thích cặn kẽ từng câu từng chữ, Thang Anh mới vỡ lẽ. Thế nhưng khi nhìn thấy Chu Tiêu túc trí đa mưu cùng Mã hoàng hậu với nhãn quan sắc bén, nàng tự cảm thấy bản thân kém cỏi, không khỏi uể oải cúi đầu.
"Anh Nhi, con không cần phải nản lòng."
Thấy nàng như vậy, Mã hoàng hậu ôn tồn an ủi:
"Tiêu Nhi tâm tư sâu sắc, có những việc ngay cả ta và bệ hạ nó cũng có thể giấu kín. Ta sẽ ban cho con một đạo ý chỉ, sau này nếu Tiêu Nhi định dấn thân vào hiểm cảnh trên chiến trường, con cứ việc cầm ý chỉ này mà ngăn nó lại."
"Rõ! Anh Nhi ghi nhớ ạ!"
Đôi mắt Thang Anh bừng sáng, vội vàng đáp lời. Nàng vốn cảm thấy mình không giúp gì được cho Chu Tiêu, nhưng nếu có đạo ý chỉ này, nàng có thể đảm bảo an toàn cho hắn. Thang Anh cũng hiểu rõ, về mặt chính vụ nàng không thể xuất sắc bằng Thường thị hay Diệu Vân, nên nàng muốn dốc sức hỗ trợ Chu Tiêu ở mảng quân sự.
Nghĩ đến đây, Thang Anh chợt nhớ lại biểu hiện của Tả Lương lúc nãy, bèn lên tiếng:
"Thái tử đại ca, về người tên Tả Lương đó..."
"Muội ở trong quân ngũ nhiều năm, nếu tướng sĩ dưới trướng trung thành và tin phục vị thống soái, muội chỉ cần nhìn qua là biết ngay. Nhưng Tả Lương lúc nãy..."
Thang Anh cẩn thận quan sát sắc mặt Chu Tiêu rồi nói tiếp:
"Lúc nãy kẻ đó dường như có ý coi thường Thái tử đại ca."
Nghe Thang Anh nói vậy, Mã hoàng hậu lập tức quay sang hỏi Chu Tiêu:
"Tiêu Nhi, sự thật là thế sao?"
"Vâng."
Chu Tiêu khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:
"Lúc nãy ánh mắt của Tả Lương nhìn con đúng là có vài phần khinh mạn."
"Từ Đạt làm việc kiểu gì mà lại phái hắn đi theo đến Phượng Dương cơ chứ!"
Thấy Mã hoàng hậu có ý trách cứ, Chu Tiêu nở một nụ cười tinh quái, nhìn bà nói tiếp:
"Mẫu hậu, chuyện này có lẽ không trách Từ thúc được. Lúc con truyền lệnh cho quân đội ở hồ Huyền Vũ, Từ thúc cũng có mặt ở đó. Hơn nữa sau đó, thúc ấy cùng phụ hoàng và Thang bá bá đã uống rượu cả ngày trời. Chắc hẳn việc sắp xếp Tả Lương đi theo không phải là ý của Từ thúc đâu."
"Cái ông Chu Trọng Bát này, thật sự vẫn vì uống rượu mà làm hỏng việc!"
Nhận thấy thái độ của Mã hoàng hậu không tốt, Chu Tiêu liền "thêm dầu vào lửa" bằng cách đưa bức thư của Thường thị ra.
"Mẫu hậu, đoàn người chúng ta vừa rời cung thì phụ hoàng đã dẫn Từ thúc và Thang bá bá đến điện Võ Anh uống rượu rồi. Người bảo đó là mưu kế để Hồ Duy Dung lơi lỏng cảnh giác bằng cách trao thêm quyền lực cho hắn. Nhưng một kẻ như Hồ Duy Dung thì có gì đáng để phụ hoàng phải cố tình lộ ra sơ hở như vậy chứ..."
Không đợi Chu Tiêu nói hết câu, Mã hoàng hậu đã nhíu chặt lông mày, đứng bật dậy.
"Mẫu hậu, người định quay về kinh đô sao? Con sẽ sắp xếp người hộ tống người về ngay lập tức!"
Nghe vậy, Mã hoàng hậu tức khắc phản ứng lại. Chu Tiêu rõ ràng là đang muốn đuổi bà rời khỏi Phượng Dương! Bà nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói:
"Đã đến Phượng Dương rồi thì phải đợi sự việc xong xuôi mới đi. Tuy nhiên, ta vẫn phải viết cho cha con một phong thư mới được!"
Thấy Mã hoàng hậu dứt lời rồi đi thẳng ra ngoài, Chu Tiêu bất giác thở dài. Tính tình của mẫu hậu quả đúng như hắn dự đoán. Hắn vốn không muốn bà ở lại Phượng Dương để phải lo lắng vất vả, nhưng bà chưa bao giờ là người chịu khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao thì việc để Mã hoàng hậu đi viết thư cũng tốt, tránh để bà phải chứng kiến cảnh thẩm vấn rồi lại đau lòng cho bá tánh. Chỉ là khổ cho lão Chu... Nghĩ đến cảnh phụ hoàng nhận được thư của mẫu hậu với vẻ mặt dở khóc dở cười mà không thể trách mắng Thường thị, Chu Tiêu không nhịn được mà thấy buồn cười.
"Khởi bẩm Thái tử, dân phu đã được đưa tới!"
"Được."
Chu Tiêu khẽ ra hiệu. Diêu Trình dẫn theo vài người bước vào.
"Diêu Trình, ba người này chính là dân phu xây dựng Trung Đô sao?"
"Việc này..."
Diêu Trình hơi dè chừng nhìn ba người họ, nhưng chưa kịp để hắn lên tiếng, ba kẻ tự xưng là dân phu đã lập tức quỳ sụp xuống:
"Thảo dân bái kiến..."
"Đứng lên cả đi."
Thấy ba người này lễ nghi chu toàn, Chu Tiêu cắt lời:
"Ba người các ngươi nguyên quán ở đâu, trong lúc xây dựng Trung Đô phụ trách việc gì?"
"Hồi điện hạ, tiểu nhân nguyên quán Sơn Đông, là thợ mộc ạ."
"Tiểu nhân quê ở Hà Bắc, là thợ đá..."
"Tiểu nhân là người Phượng Dương, cũng là thợ đá ạ."
Chu Tiêu gật đầu, hỏi tiếp:
"Ta nghe nói quan viên quản lý Trung Đô không phát tiền công hằng tháng, thậm chí không cho dân phu về quê, có chuyện đó không?"
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"
"Thưa không hề có ạ!"
Ba người cùng đồng thanh lắc đầu lia lịa. Kẻ đứng giữa ngẩng lên nhìn Chu Tiêu, nói thêm:
"Tiền công của chúng thảo dân đều được phát đúng hạn, tiểu nhân vừa mới nhận tiền hôm qua xong. Hơn nữa tháng trước tiểu nhân cũng vừa mới về thăm quê."
"Tháng trước mới về quê sao?"
Vẻ mặt Chu Tiêu trở nên đầy ẩn ý, hắn nhìn kẻ đó rồi trầm giọng hỏi:
"Ngươi quê ở Hà Bắc, từ Phượng Dương đến Hà Bắc đi về cũng mất hai tháng lộ trình. Nếu tháng trước ngươi vừa về quê, tại sao lúc này lại có mặt ở đây, và tại sao tháng này vẫn được phát tiền công?"
"Chuyện này..."
Trong phút chốc, sắc mặt ba người trở nên căng thẳng. Dường như họ không ngờ vị Thái tử trẻ tuổi này lại khó lừa đến vậy. Cố nén sự hoảng loạn, kẻ đứng giữa đánh liều khẳng định:
"Tiểu nhân... tiểu nhân đi về không mất đến hai tháng, chỉ mất có hai mươi ngày thôi..."
"Ngươi bảo là ta nói sai sao?"
Chu Tiêu liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy vẫn không có ai vào báo cáo sự thật. Hắn bất thần rút thanh trường đao bên hông Thang Anh ra, chậm rãi tiến về phía ba người.
"Đi về giữa Phượng Dương và Hà Bắc trong hai mươi ngày không phải là không thể."
"Điện hạ anh minh..."
"Nhưng muốn đi về trong hai mươi ngày thì cần phải có chiến mã thượng hạng. Một dân phu bình thường dù có làm lụng mấy năm cũng không mua nổi một con ngựa, vậy các ngươi dùng cách gì để di chuyển nhanh như thế?"
"Điện... điện hạ, tiểu nhân..."
Không để kẻ đó nói hết câu, Chu Tiêu dùng mũi đao khẽ nâng cánh tay của hắn lên.
"Lúc nãy ngươi bảo mình là thợ đá. Bàn tay của thợ đá quanh năm suốt tháng tiếp xúc với bùn đất, đục đẽo khô khốc, nếu không nứt nẻ thì cũng phải thô ráp vô cùng. Thế nhưng đôi bàn tay này của ngươi lại mịn màng trắng trẻo như tiểu thư khuê các vậy."
Lời vừa dứt, không khí trong phòng như đông cứng lại. Biết đã lộ tẩy, cả ba người cùng dập đầu lia lịa xin tha mạng:
"Điện hạ tha mạng! Thần là quan viên tứ phẩm trông coi Trung Đô ạ!"
"Thần là lục phẩm..."
"Thần là thất phẩm..."
"Người đâu!"
Chu Tiêu nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng ra lệnh:
"Lôi ba kẻ này ra ngoài chém đầu! Mang thủ cấp của chúng đi bêu khắp Trung Đô, sau đó ném xác xuống khe Ưng Câu!"
"Truyền ý chỉ của ta: Toàn bộ bá tánh Phượng Dương và dân phu Trung Đô, nếu ai có điều gì oan ức cứ trực tiếp đến thẳng chỗ ta mà bẩm báo. Kẻ nào dám ngăn trở, xét nhà diệt tộc, tuyệt không nuông chiều!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMzOSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4MzczMCwiciI6Ik9ZaVFRUjlHIn0=