Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 77: Hồ Duy Dung chi tử, phóng ngựa giết người
"Đồ Tiết, lần này tiến đến, không chỉ là vì kể ra báo ân đi!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMxMiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwNywiciI6InNDS3pZN2ZiIn0="Là... Là..."
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMxMiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwNywiciI6InNDS3pZN2ZiIn0=Đồ Tiết lần này đến bái kiến Chu Tiêu, vốn định đem đủ loại hành vi bất minh của Hồ Duy Dung bẩm báo hết lên trên. Thế nhưng, đối diện với một vị Thái tử Chu Tiêu đầy vẻ chính khí, quang minh lỗi lạc, Đồ Tiết lại nhất thời không cách nào thốt ra được những lời phản bội "thay thầy đổi chủ" ấy.
Không phải hắn trung thành gì với Hồ Duy Dung. Ngược lại, thái độ "dùng xong rồi bỏ" của Hồ Duy Dung đã sớm khiến Đồ Tiết bất mãn tận xương tủy. Hắn hận không thể lập tức thấy lão bị xử tử lăng trì. Chẳng qua, trong mắt Đồ Tiết, hạng chính nhân quân tử như Chu Tiêu tất nhiên sẽ không thích kẻ phản phúc, gió chiều nào che chiều nấy.
Cân nhắc một hồi, Đồ Tiết vội đổi lời:
"Thái tử điện hạ còn nhớ năm vạn thạch lương hướng kia không? Vi thần cho rằng, giá cả của số lương hướng đó có lẽ có chút vấn đề..."
Đồ Tiết vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn Chu Tiêu. Nếu Chu Tiêu tỏ ra bất mãn với việc hắn tố cáo Hồ Duy Dung, hắn sẽ lập tức ngậm miệng. Nhưng điều Đồ Tiết không ngờ tới là, khi nghe về vấn đề giá lương thực, Chu Tiêu lại thản nhiên vẫy tay.
"Đồ Tiết, giá cả có cao một chút cũng dễ hiểu. Rốt cuộc cô là người lâm thời hạ lệnh, bắt Hồ Duy Dung khẩn cấp gom đủ năm vạn thạch lương hướng vận chuyển tới Bắc Bình. So với an nguy của đại quân ta, giá cao hơn một chút cũng không phải là mấu chốt."
"Nhưng... nhưng mà Điện hạ..."
"Không sao, Hồ Duy Dung trong thời gian nhậm chức Thừa tướng cũng coi như công chính thể quốc. Dù năm vạn thạch lương hướng này có sai sót về giá cả, đó hẳn là vấn đề của quan lại địa phương, không liên quan đến Thừa tướng!"
Nghe Chu Tiêu nói xong, Đồ Tiết chấn động tâm can, không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng Chu Tiêu. Trong suy nghĩ của hắn, Chu Tiêu nghe thấy sai phạm của Hồ Duy Dung thì phải kích động, thậm chí là làm to chuyện để giáng một đòn chí mạng cho lão mới đúng.
Phải biết rằng, Hồ Duy Dung vẫn luôn dốc sức đấu pháp với Chu Tiêu. Vụ Thường Mậu giết ca cơ cũng là do Hồ Duy Dung đứng sau dàn dựng nhằm suy yếu uy nghi Thái tử, giành lấy tướng quyền từ tay hoàng thất. Đồ Tiết không tin Chu Tiêu không nhìn ra điểm này. Vậy mà giờ đây, Chu Tiêu không những không để tâm, lại còn đổ tội cho cấp dưới, đích thân giải vây cho Hồ Duy Dung.
Nhìn Đồ Tiết đang quỳ dưới đất với ánh mắt trống rỗng, Chu Tiêu thầm cười lạnh. Hắn thừa biết Đồ Tiết muốn phản bội Hồ Duy Dung, nhưng chút chuyện năm vạn thạch lương thực đó không đủ làm "đầu danh trạng". Nói trắng ra, vụ lương thực đó Chu Tiêu đã biết từ lâu, Cẩm Y Vệ cũng đã thu thập đủ bằng chứng.
Mục tiêu của Chu Tiêu và lão Chu chưa bao giờ chỉ là một mình Hồ Duy Dung. Họ muốn mượn tội danh của lão để hoàn toàn xóa sổ chế độ Tể tướng đã tồn tại ngàn năm. Vì vậy, giá trị duy nhất của Đồ Tiết là chờ đến khi triều đình xử lý Hồ Duy Dung, hắn sẽ lấy danh nghĩa nghĩa tử để tố giác. Như vậy, việc triều đình động thủ mới danh chính ngôn thuận, việc bãi bỏ chức Thừa tướng mới không ai dám can ngăn. Còn chuyện Đồ Tiết muốn phản bội để bảo toàn tính mạng... Tiếc thay, kết cục của hắn đã được định sẵn cùng với Hồ Duy Dung rồi.
"Đồ Tiết, vết thương ở ngón tay thế nào rồi?"
"Hả?" Nghe Chu Tiêu quan tâm đến vết thương của mình, Đồ Tiết ngẩn ra rồi vội đáp: "Đã băng bó rồi ạ, không có gì đáng ngại."
"Ừm, Yến vương lúc nãy đòi công đạo cho ngươi có một câu nói rất hay: 'Chín ngón tay nhìn như sỉ nhục, nhưng chín ngón tay đó lại gánh vác vinh quang cao quý nhất của Đại Minh'. Đồ Tiết, đạo lý này ngươi phải tinh tế mà thể hội."
Thấy giọng điệu Chu Tiêu ôn hòa như sư trưởng ân cần dạy bảo, Đồ Tiết cảm kích đến mức không nói nên lời.
"Điện hạ, thần... thần..."
"Lan Đài giám sát bách quan, dâng lời can gián. Ngươi thân là Ngự sử Trung thừa, tuy cụt một ngón tay nhưng đó chính là vinh quang của kẻ dám nói thẳng. Đồ Tiết, cô chờ xem mỹ danh 'Chín ngón Trung thừa' của ngươi lan truyền thiên hạ!"
Dứt lời, Đồ Tiết cảm động đến phát khóc, nước mắt tuôn như mưa. Cảnh tượng Chu Tiêu ôn tồn trấn an hắn lúc này chẳng phải chính là giai thoại thiên cổ về minh quân hiền thần, quân thần thấu hiểu nhau sao? Nếu sớm biết Chu Tiêu coi trọng mình như thế, hắn sao có thể cam tâm làm bia đỡ đạn cho Hồ Duy Dung?
"Điện hạ đại ân, thần suốt đời không quên..." Trong cơn xúc động, Đồ Tiết dập đầu thật mạnh xuống đất, thân hình run rẩy vì nức nở. Chu Tiêu khẽ gật đầu rồi dẫn Chu Đệ bước xuống lầu. Vừa đi được vài bước, phía sau đã vang lên tiếng gào phấn chấn của Đồ Tiết:
"Để báo đáp đại ân Điện hạ, thần Đồ Tiết dù chết chín lần cũng không hối tiếc! Điện hạ chặt của thần một ngón tay, thần nhất định lấy đó làm tự hào, tận tâm kiệt lực vì Đại Minh ta!"
Chu Tiêu chậm rãi rời khỏi trà lâu. Nói cho cùng, Đồ Tiết và Hồ Duy Dung vẫn có điểm khác biệt.
Vừa ra khỏi trà lâu, Chu Tiêu phát hiện phía trước có đám đông bá tánh đang tụ tập.
"Điện hạ, có người bên đường phóng ngựa, khiến một người dân thiệt mạng tại chỗ."
"Giao cho Binh Mã Ti xử trí." Chu Tiêu tùy ý đáp rồi định đi về phía phủ Ngụy Quốc Công. Nhưng lúc này, Mao Tương tiến lại gần nói khẽ:
"Kẻ phóng ngựa là con trai của Hồ Duy Dung, Hồ Thành Khải!"
"Ồ?"
Ngay khi Chu Tiêu quay người lại, từ trong đám đông bỗng vang lên tiếng hét càn quấy:
"Cút hết ra! Cha ta là Thừa tướng! Đều cút ngay cho gia!"
Chu Tiêu nhướn mày. "Cha ta là Thừa tướng", câu này nghe sao mà quen tai thế không biết. Nhưng cũng khéo thật, cha hắn là Thừa tướng, còn lão cha của Chu Tiêu đây lại là Hồng Vũ Hoàng đế.
"Bắt vào Chiêu ngục, ngày mai xử trảm!"
"Rõ!"
Nhận lệnh, Mao Tương dẫn vài tên Cẩm Y Vệ tiến về phía Hồ Thành Khải. Thấy Mao Tương, Hồ Thành Khải tưởng là người của Binh Mã Ti, lập tức quát tháo:
"Bản công tử phụng mệnh gia phụ ra thành làm việc. Trễ nải việc của cha ta, các ngươi gánh nổi không!"
Mao Tương chẳng buồn để tâm đến lời sủa bậy, vung vỏ đao đập mạnh vào vai Hồ Thành Khải. Hắn không ngờ Mao Tương dám ra tay thật, nhất thời đau đớn quỳ thụp xuống đất. Nhưng hắn vẫn gào lên:
"Cha ta là Thừa tướng, các ngươi dám bắt ta!"
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo đó, Mao Tương cười lạnh: "Dưới chân Thiên tử, trong thành hoàng cung mà dám phóng ngựa giết người. Hồ công tử, chẳng lẽ ngươi không biết hôm qua Long Châu hầu giết ca cơ còn suýt bị Thái tử chém đầu sao? Hôm nay ngươi hại mạng dân lành, sao có thể thoát tội?"
"Chuyện này..." Hồ Thành Khải bắt đầu lo sợ.
Cùng lúc đó, nghe lời Mao Tương, đám đông bá tánh bỗng bùng nổ những tiếng reo hò. Bình thường con trai Thừa tướng giết người mà vô sự mới là chuyện thường, nay thấy Hồ Thành Khải bị pháp luật sờ gáy, ai nấy đều hả lòng hả dạ. Cảnh tượng quốc pháp trị được quan lớn xưa nay chỉ có trong tiểu thuyết, nay được tận mắt chứng kế khiến mọi người vô cùng phấn chấn.
Thấy dân chúng nhìn mình bằng ánh mắt mỉa mai, Hồ Thành Khải điên tiết quát:
"Các ngươi cười cái gì! Cha ta là Thừa tướng, giết các ngươi dễ như trở bàn tay! Để xem đứa nào đui mù còn dám cười!"
Bá tánh nghe vậy sợ hãi lùi lại vài bước. Hồ Thành Khải đắc ý nhìn Mao Tương khinh miệt: "Còn ngươi là cái thứ gì! Tin hay không ngày mai ta bảo cha ta dỡ sạch cái Binh Mã Ti của các ngươi!"
"Hồ công tử nói đùa, hạ quan không phải người của Ngũ Thành Binh Mã Ti."
"Vậy ngươi là ai!"
"Tại hạ Mao Tương, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ!"
Sắc mặt Hồ Thành Khải lập tức tái mét, hai chân nhũn ra. Dù không có chức tước nhưng hắn đã nghe danh Cẩm Y Vệ. Vĩnh Gia hầu Chu Lượng Tổ cùng đám phủ binh đều chết dưới tay họ. Hơn nữa Cẩm Y Vệ chỉ nghe lệnh Hoàng đế và Thái tử, ngay cả Trung thư tỉnh cũng không có quyền quản lý.
Thấy Hồ Thành Khải mặt cắt không còn giọt máu, không còn thốt ra được lời cuồng vọng nào, Mao Tương nhìn về phía Chu Tiêu. Thấy Thái tử khẽ gật đầu, Mao Tương hắng giọng, dõng dạc thông báo cho bá tánh:
"Thái tử có lệnh: Hồ Thành Khải phóng ngựa giết người, ngày mai chém đầu!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMxMiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwNywiciI6InNDS3pZN2ZiIn0=