Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 109: Một nhà khóc tổng hảo quá thiên hạ khóc
Nghe thấy Chu Tiêu vẫn muốn giết Điền Hổ.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM0NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3Nzc4OCwiciI6Ilducm05cXgxIn0=Mao Tương đứng bên cạnh tuy không dám nhìn thẳng Chu Tiêu, nhưng trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc. Ngay cả Thang Anh, dù vốn không mấy quan tâm đến chuyện ở Phượng Dương, một lòng chỉ muốn canh giữ bên cạnh Chu Tiêu, lúc này cũng không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM0NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3Nzc4OCwiciI6Ilducm05cXgxIn0=Thậm chí, Mã hoàng hậu vốn vẫn luôn ở hậu đường lắng nghe, lúc này cũng không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng.
Điền Hổ giết quan mưu nghịch, đúng là tội đáng chém. Nhưng Chu Tiêu vừa rồi lại tỏ ra vô cùng thân cận với hắn, thậm chí còn để hai vị hoàng tử Chu Thưởng và Chu Cương hành lễ chắp tay với một thường dân như Điền Hổ.
Tình hình như thế, mọi người sớm đã nhận định trong lòng rằng Chu Tiêu sẽ khai ân, đặc xá cho Điền Hổ. Mao Tương thậm chí còn đồ rằng trong tương lai Chu Tiêu chắc chắn sẽ giao trọng trách cho người này.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là Chu Tiêu không hề có ý định buông tha cho Điền Hổ, mà vẫn quyết định xử trảm.
Khác với Mao Tương và Thang Anh đang đầy rẫy nghi hoặc, Thiết Huyễn nghe vậy sắc mặt vẫn như thường, không chút bất ngờ. Điền Hổ lại càng bình thản hơn cả.
Trầm ngâm một lát, Điền Hổ nhìn về phía Chu Tiêu, một lần nữa lên tiếng:
“Thái tử điện hạ, trước khi chết, liệu có thể cho thảo dân nói thêm một câu không?”
Thấy Chu Tiêu khẽ gật đầu, thần sắc Điền Hổ trở nên túc mục, tựa như đang nghênh đón một đại điển lễ nào đó, hắn rất trang trọng vuốt lại những nếp nhăn trên bộ quần áo cũ nát.
“Thảo dân Điền Hổ, muốn vì những dân phu cùng tham gia phản loạn mà cầu tình.”
“Thái tử điện hạ, 325 danh dân phu đó đều là bị thảo dân lừa gạt, dụ dỗ nên mới hành động mưu nghịch tác loạn. Việc giết chết bảy tên quan sai cũng là một mình Điền Hổ ta làm.”
“Mọi sai lầm đều do một mình thảo dân gây ra. Thảo dân Điền Hổ, khẩn cầu điện hạ buông tha cho những dân phu khác!”
“Điều này là tự nhiên.” Ánh mắt Chu Tiêu thâm trầm, nhìn Điền Hổ nói một cách nặng nề: “Các ngươi giết quan phản loạn cũng là vì bất đắc dĩ. Huống hồ ta lúc trước cũng đã nói, chỉ trừng trị kẻ cầm đầu, những người đi theo không luận tội.”
“Thảo dân Điền Hổ, thay mặt cho 325 danh dân phu, cảm tạ đại ân của điện hạ!”
Nghe vậy, ánh mắt Điền Hổ nhìn Chu Tiêu tràn đầy vẻ cảm kích. Hắn cung kính lạy tạ thêm một lần nữa rồi chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ đứng sang một bên, dường như đang chờ đợi Chu Tiêu ban ra lệnh chém đầu mình.
Một lát sau, Chu Tiêu nhìn Điền Hổ tiếp tục hỏi:
“Ngươi tố giác những quan viên sai phạm ở Phượng Dương cũng là có công. Lẽ nào không muốn vì chính mình mà cầu tình một chút, hay mưu cầu phúc đức cho con cháu sao?”
“Điện hạ nói đùa rồi.” Điền Hổ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ bi ai nói: “Thảo dân bị cưỡng chế đi xây dựng Trung Đô đến nay đã năm năm, cha mẹ ở nhà sớm đã chết đói cả rồi.”
“Thảo dân giờ cô độc một mình, còn có thể mưu phúc cho ai đây?”
“Vậy ngươi không vì chính mình mà cầu tình sao? Không sợ chết à?”
“Tự nhiên là sợ chết, nhưng thảo dân cũng có đọc qua mấy năm sách thánh hiền.” Ánh mắt Điền Hổ cương nghị, nhìn thẳng Chu Tiêu chính sắc nói:
“Thảo dân hiểu rõ, nếu tội lớn mưu phản mà cũng được đặc xá, vậy luật pháp Đại Minh chẳng phải sẽ hữu danh vô thực sao?”
“Điện hạ đặc xá cho đám dân phu đi theo đã là đại ân đại đức rồi. Huống hồ...”
Nói đến đây, Điền Hổ hơi khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó. Ánh mắt hắn nhìn Chu Tiêu lúc này thêm vài phần động dung và mong đợi:
“Huống hồ điện hạ là người muốn mưu cầu hạnh phúc cho bách tính Phượng Dương, bách tính thiên hạ, danh tiếng công chính ái dân của Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể bị vấy bẩn. Nếu đặc xá cho thảo dân, tất nhiên sẽ làm tổn hại đến uy nghi của Thái tử. Cái mạng hèn của thảo dân sao dám làm hỏng uy nghi của ngài.”
Thấy Điền Hổ có kiến thức như vậy, ngay cả Thiết Huyễn cũng phải ngẩn người. Điền Hổ tuy là thợ mộc nhưng hiểu rõ quốc pháp nghiêm minh, dù là kẻ phản nghịch nhưng cũng hiểu không thể vì mạng sống bản thân mà làm tổn hại thanh danh của Chu Tiêu. Một người công chính như thế, so với đám triều thần trên điện Phụng Thiên chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe những lời này, Chu Tiêu càng thêm tin rằng triều đình hiện giờ càng phải sớm mở lại ân khoa, quảng nạp hiền tài. Nếu những năm qua ân khoa không bị bãi bỏ, triều đình làm sao lại để lọt mất những hiền tài như Điền Hổ.
“Ngươi phát hiện sai phạm ở Phượng Dương, coi như có công. Ta sẽ ban cho ngươi một ân điển...”
Không đợi Chu Tiêu nói xong, Điền Hổ vội vàng nói: “Điện hạ, thảo dân chỉ là cái mạng hèn, điện hạ không cần phải bận tâm thế đâu...”
Nhìn Điền Hổ một lòng muốn chết để bảo toàn danh tiếng cho vị Thái tử này, Chu Tiêu khẽ gật đầu, nói tiếp:
“Trước khi xử trảm, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy những quan viên sai phạm kia bị quốc pháp trừng trị nghiêm khắc. Như thế cũng coi như ban thưởng cho công lao tố giác của ngươi.”
“Chuyện này...” Điền Hổ đồng tử rung động dữ dội, ngây người ra rồi bỗng nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất:
“Thái tử đại ân, thảo dân vô cùng cảm kích!”
Cũng chính lúc này, thần sắc Chu Tiêu trở nên lạnh lùng, ngài nhìn những người có mặt ở đây, lập tức dõng dạc ra lệnh:
“Mao Tương nghe lệnh.”
“Tiểu hạ có mặt!”
“Truyền ý chỉ của ta, đem tất cả quan viên chủ chốt của Phượng Dương và quan viên phụ trách Trung Đô áp giải đến trước cổng thành Trung Đô. Lục Trọng Hanh, Liêu Vĩnh Trung, Đường Thắng Tông, Phí Tụ bốn người lập tức tiếp quản trung quân phòng giữ, tiến đến trước cổng thành.”
“Tiểu hạ lĩnh mệnh!” Hiểu rằng Chu Tiêu sắp sửa động đao, Mao Tương cung kính chắp tay, bước nhanh ra ngoài.
“Thiết Huyễn, Điền Hổ!”
“Thần có mặt.” “Thảo... thảo dân nghe lệnh.”
“Ta lệnh cho hai người các ngươi triệu tập bách tính các huyện quanh Phượng Dương và tất cả dân phu xây dựng Trung Đô. Một canh giờ sau, phải có mặt trước cổng thành Trung Đô!”
“Lĩnh mệnh!”
Dứt lời, Thiết Huyễn đỡ Điền Hổ dậy, lập tức đi ra ngoài. Thấy Chu Tiêu đã sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, Thang Anh vội vàng bước đến trước mặt ngài. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Tiêu, dường như cũng đang mong đợi ngài giao cho mình một việc gì đó.
Nhưng đúng lúc này, Mã hoàng hậu chậm rãi từ hậu đường bước ra.
“Tiêu nhi, con muốn động thủ sao?”
“Nương, sự việc khẩn cấp không thể không làm, sửa sai phải dùng biện pháp mạnh...”
Không đợi Chu Tiêu giải thích xong, Mã hoàng hậu khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng:
“Hiện giờ Đại Minh kiến quốc đã tám chín năm, nhưng ngày tháng của bách tính Phượng Dương thậm chí còn khó khăn hơn thời bạo Nguyên cai trị. Phụ hoàng con xây dựng Trung Đô vốn là chuyện tốt, vậy mà lại để vô số dân phu và bách tính bị tham quan ác lại ức hiếp, chết thảm trong thành. Nương cũng hiểu, lúc này không dùng biện pháp cứng rắn thì không đủ để bình ổn lòng dân.”
Mã hoàng hậu nói xong, khẽ thở dài một tiếng không để lộ dấu vết. Bà vươn vai một cái, chậm rãi đi ra phía cửa.
“Ta cũng không ở lại hành cung nữa, bây giờ sẽ đưa lão nhị, lão tam đi thăm tổ địa luôn. Chờ mấy ngày nữa ta sẽ quay lại.”
Mã hoàng hậu rất hiểu ý con trai. Chu Tiêu luôn muốn để bà rời đi là vì không muốn bà phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu khi trừng trị hàng loạt quan viên, tránh cho bà động lòng trắc ẩn. Cũng vì lẽ đó, thấy Chu Tiêu tối nay sẽ xử lý những huân quý sai phạm, Mã hoàng hậu cũng không muốn ở lại thêm.
Nhìn bóng lưng Mã hoàng hậu chậm rãi rời đi, Chu Tiêu hiểu rằng mẹ đang lo lắng cho mình. Trầm ngâm một lát, Chu Tiêu nói vọng theo:
“Nương, loạn tượng sai phạm nhất định phải sửa trị. Một nhà khóc tổng hảo quá thiên hạ khóc, tham quan khóc tổng hảo quá bách tính khóc.”
Nghe vậy, Mã hoàng hậu hơi khựng lại. Bà lặng lẽ gật đầu, rồi không quay đầu lại mà bước tiếp. Nhìn bóng lưng mẹ khuất dần, Chu Tiêu cũng hiểu rõ. Dù là Mã hoàng hậu hay lão Chu, hiện giờ đều đã coi ngài là một vị Thái tử có thể gánh vác cả Đại Minh. Nếu không có biến động quá lớn, họ tuyệt đối sẽ không can thiệp vào những quyết định của ngài.
Dù lão Chu xuất thân bần dân, Mã hoàng hậu là tiểu thư nhà quân phiệt sa sút, nhưng cách giáo dục con cái của hai người tuyệt đối không thua kém, thậm chí còn tự thành một phái riêng so với những nhà giáo dục đời sau. Họ nắm giữ quyền bính thiên hạ, quyền lực cực lớn, nhưng lại không giống những bậc phụ huynh bình thường luôn cố gắng kiểm soát con cái của mình.
Thấy Mã hoàng hậu đã biến mất khỏi tầm mắt, Chu Tiêu vẫn nhìn theo hướng đó mà ngẩn người ra. Thang Anh đứng bên cạnh do dự một lát, vẫn nhỏ giọng hỏi:
“Thái tử đại ca, xử trí quan viên sai phạm, có việc gì muội có thể làm không?”
“Muội sao? Tối nay ở bên cạnh bảo vệ ta là được rồi. Ta muốn dẫn muội chơi một trò chơi. Một trò chơi mà phụ hoàng đặc biệt yêu thích.”
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM0NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3Nzc4OCwiciI6Ilducm05cXgxIn0=