Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 148: Thái tử ý muốn như thế nào đây!
"Tâm nguyện? Ta có thể có tâm nguyện gì chứ?" Lão Chu chẳng hề để ý, tùy ý đáp lời. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mừng thầm của Chu Tiêu, lão Chu tinh thần rùng mình, vội kích động hỏi:
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM4NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzg5MCwiciI6IkNnelo4QnRPIn0="Tiêu Nhi, không phải ngươi muốn... Được được, chờ lần này hồi kinh, ta sẽ sai người chuẩn bị đăng cơ đại điển ngay..."
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM4NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzg5MCwiciI6IkNnelo4QnRPIn0="Không đúng, không đúng! Cha, cha nghĩ đi đâu vậy!"
Thấy lão Chu hiểu lầm, Chu Tiêu vội vàng giải thích. Tuy rằng đời sau thường có chuyện đùa rằng nếu Thái tử triều Hồng Vũ mưu phản, lão Chu sẽ chủ động tự trói mình lại để dâng ngôi, nhưng Chu Tiêu cũng không ngờ lão gia tử lại nôn nóng muốn mình đăng cơ đến thế.
"Cha, cha đây là đang muốn chụp lên đầu nhi tử cái mũ mưu phản đấy à!"
"Nói nhảm cái gì đó, ta ước gì ngươi sớm một chút..."
Hai chữ "mưu phản" vừa đến bên miệng, lão Chu cảm thấy có chút không ổn, liền sửa lời: "Ta ước gì ngươi sớm một chút đăng cơ, để ta còn cùng nương ngươi đi du sơn ngoạn thủy. Cũng có thể cùng bọn Thiên Đức, Đỉnh Thần (Thang Hòa) trở lại chiến trường, phóng ngựa giơ roi!"
Thấy trong mắt lão Chu hiện lên một tia hào quang, Chu Tiêu vẫn quyết định dội một gáo nước lạnh:
"Thế thì không được đâu cha. Nhi tử lúc trước đã nói rồi, chờ sau khi nhi tử kế vị sẽ định ra thiết luật tổ huấn: Nếu không phải quốc nạn, đời sau chi quân không được ngự giá thân chinh. Nhi tử hiện tại là Thái tử thì có thể xuất chinh, nhưng chờ khi kế vị rồi thì tuyệt đối không thể thân hành bình loạn. Cho nên cha cứ thành thật ở yên trên ngôi vị hoàng đế đi. Chờ nhi tử bình định Bắc Nguyên, ổn định biên cảnh xong rồi mới bàn đến chuyện kế vị."
Thấy Chu Tiêu không chỉ không muốn kế vị mà còn phòng hờ mình một tay, lão Chu thất vọng ra mặt, thiếu kiên nhẫn nói: "Vậy ngươi nói xem, ta còn tâm nguyện gì khác?"
"Là để nhị đệ, tam đệ, tứ đệ bọn họ thuận lợi liền phiên (về đất phong) ạ!"
Chu Tiêu khựng lại một chút, tiếp tục nói: "Cha chẳng phải vẫn luôn lo lắng ba đứa nó sau khi về đất phong không thể nhanh chóng tiếp quản quân chính, không thể sớm có được sự kính trọng của trăm họ sao? Vậy thì trong buổi triều hội ngày mai, nhi tử sẽ bồi đắp thêm cho ba đứa nó một phần uy vọng."
"Hừ, ba cái thằng ranh đó."
Nghe Chu Tiêu muốn giúp Chu Thưởng, Chu Cương, Chu Đệ tăng thêm uy tín, lão Chu trong lòng thoáng hiện lên vẻ không vui. So với Chu Tiêu, ba đứa kia thực sự là chẳng chịu động não chút nào. Phượng Dương hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để các hoàng tử tạo dựng uy tín, vậy mà ba đứa nó chẳng làm nên trò trống gì, giờ lại còn phải để Chu Tiêu ra tay giúp đỡ!
Ngay khi lão Chu định lên tiếng trách cứ ba anh em Chu Thưởng, lão chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Chu Tiêu nghi hoặc hỏi:
"Tiêu Nhi, trước đây ngươi chẳng phải nói muốn tước phiên sao?"
"Đúng vậy, nhưng trước khi tước phiên thì cũng phải để bọn họ về đất phong đã chứ."
Nghe Chu Tiêu nói vậy, lão Chu khẽ cười rồi không truy vấn thêm nữa. Chu Tiêu chung quy vẫn là thông minh. Hắn hiểu Chu Nguyên Chương cho các hoàng tử về đất phong là để thu hồi binh quyền từ tay võ tướng. Thực tế, dùng từ "thu" cũng không hẳn chính xác, binh quyền vốn là của Chu Nguyên Chương ban cho, giờ bắt họ giao ra cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, để võ tướng giao binh quyền cho hoàng tử cũng coi như tạo điều kiện cho họ hạ cánh an toàn, hưởng thái bình lúc tuổi già, họ còn gì không vui nữa? Chỉ có đám ngốc kia cứ khư khư ôm lấy binh quyền không buông, làm lão Chu dở khóc dở cười. Chẳng lẽ phải để lão nổi trận lôi đình thì đám này mới chịu buông tay?
Kế hoạch của Chu Tiêu rất sáng suốt. Hiện tại chuyển giao binh quyền từ võ tướng sang các hoàng tử, tương lai Chu Tiêu tước phiên lại thu binh quyền từ hoàng tử về triều đình. Mọi việc diễn ra êm thấm, tự nhiên sẽ không có hỗn loạn.
Hơn nữa, nghe thấy Chu Tiêu lo lắng và lót đường cho các em trai, lão Chu chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tan biến hoàn toàn. Chu Tiêu trọng tình nghĩa, đám nhóc kia cũng nghe lời Chu Tiêu. Đến lúc tước phiên, cũng chỉ là một câu nói của đại ca mà thôi. Cho dù có thằng lỏi nào dám bật lại, với thủ đoạn của Chu Tiêu, hắn hoàn toàn có thể bảo toàn tính mạng cho chúng mà vẫn dạy dỗ được một trận nên thân.
"Ngươi lót đường cho mấy đứa nó là phần ngươi làm đại ca chiếu cố các em. Đây không phải tâm nguyện của ta, ta không nhận cái tình này của ngươi đâu nhé! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lão tứ thì thôi đi, chứ lão nhị lão tam cùng ngươi đến Phượng Dương mà hai thằng nhóc đó chẳng làm được việc gì, ta nhất định phải dạy dỗ chúng một trận!"
"Cha, việc dạy dỗ nhị đệ, tam đệ cứ giao cho nhi tử."
"Được! Đừng có nương tay!"
"Rõ! Nhi tử sẽ cứ theo cái tư thế mà cha tẩn nhi tử mà tẩn mấy đứa em."
Nghe Chu Tiêu trêu chọc, lão Chu liếc hắn một cái rồi không nói thêm gì. Dứt lời, trong hành cung không còn việc gì khác. Chỉ có trong phủ Lý Thiện Trường là đèn dầu thắp sáng thâu đêm.
Nhìn Lý Thiện Trường cứ hớp từng ngụm trà đặc, Lưu Bá Ôn khẽ cười trêu chọc: "Thiện Trường huynh, Thái tử đã sai Mã Hổ tới truyền tin, mười tám tên thợ thủ công cầm đầu vụ yểm thắng đều đã bị bắt giữ. Giờ huynh còn lo lắng cái gì nữa?"
"Ta..."
"Bá Ôn à, triều hội hôm nay Thái tử nói muốn ta phải chu toàn cho ngài ấy, lời này rốt cuộc là ý gì? Hiện tại vụ án yểm thắng này rất dễ kết thúc, nhưng nếu làm trái ý Thái tử thì ngươi và ta mới là tội chết không thể dung thứ!"
Lý Thiện Trường chau mày, lại rót thêm một chén trà đặc vào miệng.
"Thái tử nói rõ ràng trước mặt bệ hạ là muốn hai chúng ta tra rõ vụ này. Hiện giờ chúng ta còn chưa làm gì thì vật yểm thắng giấu trong Trung Đô đã bị tìm ra hết, mười tám tên thợ thủ công cũng bị bắt sạch. Nếu đơn giản như vậy, điện hạ cần gì phải để chúng ta xử lý vụ này!"
Lưu Bá Ôn cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu: "Điểm này ta cũng nghĩ không ra. Nhưng với tài trí của Thiện Trường huynh, triều hội ngày mai cứ tùy cơ ứng biến là được."
"Nói thì dễ lắm!" Lý Thiện Trường trừng mắt nhìn Lưu Bá Ôn, gắt lên: "Lúc trước phụ trách xây Trung Đô là ta, không phải ngươi. Trung Đô có chuyện gì, người bị truy cứu trách nhiệm cũng là ta!"
Thấy Lưu Bá Ôn khẽ cười, thản nhiên vươn vai như không có chuyện gì, Lý Thiện Trường lặng lẽ thở dài. Lúc này lão thực sự ghen tị với Lưu Bá Ôn. Nếu lão là thầy dạy vỡ lòng cho Thái tôn (chưa ra đời) thì lão cũng chẳng cần lo nghĩ nhiều như vậy.
"Thiện Trường huynh, đã qua giờ Tý rồi, hai canh giờ nữa là tới triều hội. Xin huynh tha cho tại hạ, để ta về nghỉ ngơi một lát đi."
"Không được! Ngày mai thượng triều mà chưa biết nói gì thì ta ngủ không yên. Thái tử lệnh cho hai ta tra rõ vụ này, ngươi không được đi!"
"Cái này..."
Thấy một Lý Thiện Trường vốn điềm đạm nay lại giở trò bướng bỉnh với mình, Lưu Bá Ôn bất đắc dĩ thở dài. Ngay sau đó, đầu óc lão lóe lên một tia sáng, vội nói:
"Hòa thượng Đạo Diễn! Hòa thượng Đạo Diễn hiểu Thái tử hơn chúng ta, không chừng gọi hắn tới có thể biết được Thái tử muốn làm gì!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM4NiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzg5MCwiciI6IkNnelo4QnRPIn0=