Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 139: Chu Tiêu: Nương, ngài cần phải cho ta làm chủ a!
"Xây dựng Trung Đô là vì yên ổn nhân tâm đám tướng soái có công sao?"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM3NywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzk3NiwiciI6Ink2b3Z6NlJkIn0=Chu Tiêu thấp giọng lặp lại lời lão Chu, trong lòng vẫn có chút khó hiểu. Thấy hắn như vậy, lão Chu tiếp tục nói:
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM3NywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzk3NiwiciI6Ink2b3Z6NlJkIn0="Những tướng soái cùng ta đánh thiên hạ, trong đó có không ít người là dân Phượng Dương. Ta ở Phượng Dương kiến tạo Trung Đô, khi bọn họ vinh quy bái tổ, tự nhiên cảm thấy trên mặt có quang."
Chu Tiêu trầm tư một lát, lập tức minh bạch ra ngay. Việc này giống như một người làm lãnh đạo ở công ty lớn trên thành phố, người cùng quê tuy biết ngươi có tiền đồ, nhưng họ không có cảm thụ trực quan về việc cái tiền đồ đó lớn đến mức nào. Nhưng một khi công ty lớn đó mở chi nhánh ngay tại quê nhà, nhìn cảnh tượng xây dựng rầm rộ, nhìn ngươi thân là lãnh đạo chỉ điểm thi công, người quê nhà tự nhiên sẽ càng thêm sùng kính.
Hơn nữa, Đại Minh lúc này hoàn toàn không giống đời sau thông tin phát đạt. Nói ngoa một chút, dù Đại Minh lập quốc đã nhiều năm, một số bá tánh ở nơi xa xôi thậm chí còn chẳng biết đã thay triều đổi đại. Như thế, dựng lên Trung Đô quả thực là để an lòng tướng soái.
"Hơn nữa!" Lão Chu tiếp tục: "Đám công thần tịch Hoài Tây này sẽ cảm thấy ta có ý định dời đô về Phượng Dương."
"Ân..." Chu Tiêu khựng lại, vội nhìn lão Chu hỏi: "Ngài thật sự tính toán dời đô về Phượng Dương sao?"
"Tất nhiên là không!" Lão Chu lập tức phủ nhận. "Từ xưa kẻ có được thiên hạ, nếu không đóng đô ở Trung Nguyên thì không thể khống chế được những quân gian ngoan. Lưu Bá Ôn cũng từng nói, Kim Lăng tuy long bàn hổ cứ, nhưng chung quy vẫn là an phận một góc. Cho nên Ứng Thiên chỉ là thủ đô tạm thời, tương lai thủ đô Đại Minh ta vẫn phải dời về hướng Bắc."
Lão Chu vừa nói, vừa xếp mấy tảng đá trên mặt đất: "Mặt Bắc của Ứng Thiên là Phượng Dương. Mặt Bắc của Phượng Dương chính là Tây An, Lạc Dương, Khai Phong mà ngươi vừa nhắc tới. Ta vốn tính toán dời đô về Tây An. Đáng tiếc là... đừng nói là năm Hồng Vũ thứ ba, ngay cả hiện tại, cách Tây An hai trăm dặm về phía Tây, thế lực của tàn dư nhà Nguyên vẫn còn rất lớn."
"Nếu muốn lập đô ở Tây An, hoàng thành xây dựng tất phải kiên cố vô cùng. Tiêu Nhi, ngươi cũng vừa nói Đại Minh ta không có nhiều tiền. Năm Hồng Vũ thứ ba trăm phế đãi hưng, nơi cần dùng tiền còn rất nhiều. Cho nên ta chọn vị trí trung gian giữa Tây An và Ứng Thiên là Phượng Dương để dựng lên thành Trung Đô. Thứ nhất, Phượng Dương gần sông Hoài, có hiểm yếu để cậy, có đường thủy để vận tải. Thứ hai, cũng có thể thông qua Trung Đô tăng cường khống chế Trung Nguyên."
Nói đến đây, lão Chu dường như nhớ lại cảnh tượng không mấy tốt đẹp. Lão hít sâu một hơi, thần sắc thoáng ảm đạm: "Có Trung Đô làm bước đệm, tương lai ngươi dời đô về Tây An cũng không quá vội vàng."
Dù lão Chu không nói rõ, nhưng Chu Tiêu cũng hiểu. Xây Trung Đô ở giữa Ứng Thiên và Tây An không chỉ là bước đệm dời đô, mà còn là nước cờ hậu thân lão Chu để lại phòng hờ vạn nhất cho hậu thế. Phượng Dương có sông Hoài hiểm yếu, thủy vận thuận tiện, xung quanh lại có các phiên vương Chu, Thu trấn giữ. Kể từ đó, nếu đời sau phương Bắc cường địch Nam hạ, Trung Đô kẹp ở giữa chính là một pháo đài kiên cố, một vùng đệm cho thủ đô rút lui về phía Nam.
Nghĩ đến đây, Chu Tiêu khẽ thở dài. Một tòa Trung Đô, đời sau bao nhiêu kẻ vì nó mà chỉ trích lão Chu, nói lão mang tư tưởng nông dân "áo gấm về làng" nên mới xây dựng rầm rộ, làm hao tổn quốc lực. Nhưng họ đâu biết lão Chu hưng tạo Trung Đô vừa có tác dụng yên ổn nhân tâm, vừa là tính toán sâu xa cho tương lai Đại Minh.
"Tiểu tử!"
Giữa lúc Chu Tiêu đang cảm khái, lão Chu đột nhiên tức giận hỏi: "Ta đã nói rõ thế rồi, giờ ngươi còn định dỡ Trung Đô của ta nữa không?"
"Dỡ!" Chu Tiêu không cần suy nghĩ, nói thẳng.
"Thằng nhóc này..."
Thấy lão Chu đứng dậy định tẩn mình tiếp, Chu Tiêu vội vàng giải thích: "Cha, trăm năm sau quốc lực Đại Minh ta chỉ có ngày càng mạnh. Cha nghĩ xem, chờ đến lúc đó các tộc thảo nguyên phía Tây Tây An, phía Bắc Bắc Bình đều bị đánh tan, dời đô về Tây An sẽ không cần Phượng Dương làm bước đệm nữa. Hơn nữa tam tư đặt tại Trung Đô cũng là một thành lũy quân sự không tồi!"
"Ân..."
"Cha, dù cha tại vị không dỡ, thì tương lai khi nhi tử kế vị cũng nhất định phải dỡ Trung Đô."
Chu Tiêu nói tuy có lý, nhưng lão Chu nghe thế nào cũng thấy không lọt tai. Cái gì mà hiện tại không dỡ, chờ hắn kế vị cũng dỡ? Nghe như thằng nhóc này đang ngóng ông già băng hà để xóa sạch những gì lão đã làm vậy.
Không được! Vẫn là đánh chưa đủ! Nghĩ đoạn, lão Chu cầm vỏ kiếm trên đất, chậm rãi đứng dậy. Gần như cùng lúc, Chu Tiêu bật người chạy ra xa.
"Cha, cha định làm gì..."
"Ân... Thằng ranh con, ngươi vừa trù ta băng hà, ta phải tẩn ngươi một trận."
Thấy lão Chu đưa ra cái lý do nghe rất "xuôi tai" rồi gật đầu đắc ý, Chu Tiêu hoàn toàn cạn lời. Lão già này đâu có giận vì lời hắn nói, lão chỉ đơn giản là muốn đánh hắn nên tự tìm cái cớ mà thôi!
"Cha! Cha thấy nương không có ở đây nên mới muốn tẩn nhi tử chứ gì!"
"Hắc hắc..." Thấy lão Chu cười lạnh rồi nhanh chân đuổi theo, Chu Tiêu không nói nhảm nữa, vắt chân lên cổ chạy về phía cổng thành Trung Đô. Tình cảnh này kẻ ngốc cũng nhìn ra, lão Chu tranh thủ lúc vợ không có nhà, nghĩ rằng đánh một trận cũng là đánh, đánh hai trận cũng là đánh, thà xả giận cho bõ.
"Cha, lát nữa gặp nương, cha đừng trách nhi tử không khách khí!"
"Không sao, không sao!" Nhìn lão Chu đầy phấn khích, suýt nữa thì viết chữ "đánh xong rồi tính" lên mặt, Chu Tiêu gia tốc chạy thẳng vào cổng thành. May mắn thay, vừa chạy qua Đại Minh Môn, hắn đã thấy Mã hoàng hậu đang chậm rãi đi tới.
Quay đầu đắc ý liếc lão Chu một cái, Chu Tiêu liền thực hiện một cú quỳ trượt thẳng tới trước mặt Mã hoàng hậu, mếu máo nói:
"Nương! Ngài phải làm chủ cho nhi tử a!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM3NywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzk3NiwiciI6Ink2b3Z6NlJkIn0=