Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 146: Dân tâm sở hướng
Ý thức được hôm nay Chu Tiêu vì muốn mình buông tha cho đám dân phu kia mà thái độ khác thường, thậm chí có chút lúng túng hoảng loạn, lão Chu suy nghĩ một lát, vẫn ôn tồn nói với Chu Tiêu:
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM4NCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4MzczOSwiciI6InF3dHJzU0RMIn0="Tiêu Nhi, ta biết con đối với bá tánh phá lệ nhân từ. Nhưng lúc trước Điền Hổ đám người sát quan mưu nghịch, hiện tại thợ thủ công lại dùng thuật yểm thắng nguyền rủa hoàng gia. Dù là làm chút công phu ngoài mặt, cũng phải nghiêm trị một vài người. Con phải nhớ kỹ, cho dù tâm hệ bá tánh, nhưng khi thi triển thiên tử chi uy, tuyệt đối không thể lòng mang nhân từ!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM4NCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4MzczOSwiciI6InF3dHJzU0RMIn0=Lão Chu kiêng kỵ nhất là việc Chu Tiêu và hai chữ "nhân từ" có liên hệ với nhau. Chẳng sợ Chu Tiêu đối với bá tánh nhân từ là ái dân quảng đức, là tâm thế của bậc thánh quân, nhưng một khi nhân từ quá mức thì đó cũng là một phiền toái không nhỏ. Rốt cuộc lão Chu rất rõ ràng, bá tánh mới là lực lượng trực tiếp nhất để lật đổ một vương triều.
"Phụ hoàng yên tâm, nhi tử đã an bài xong rồi."
Chu Tiêu nhìn về phía đại môn hành cung, lập tức hô:
"Mã Hổ!"
"Rầm!"
Tiếng hô vừa dứt, đám người Chu Đệ, Từ Duẫn Cung, Lý Cảnh Long vốn luôn trốn ở ngoài cửa nghe lén trực tiếp ngã nhào vào trong. Biết mấy đứa nhỏ này đều là đám đệ đệ bám đuôi Chu Tiêu, lão Chu cũng chẳng buồn răn dạy, tùy tay ném cành liễu vừa dùng để vụt Chu Tiêu sang một bên.
"Thuộc hạ Mã Hổ khấu kiến bệ hạ, khấu kiến Thái tử điện hạ."
"Đêm qua cô lệnh ngươi mang Duẫn Cung bọn họ đi trước vào Trung Đô điều tra vật trấn yểm, đã tìm được chưa?"
"Hồi điện hạ, đều ở chỗ này."
Mã Hổ hướng phía sau thị vệ khẽ ra hiệu. Mười mấy vật trấn yểm được bày biện chỉnh tề trước mặt lão Chu và Chu Tiêu. Nhìn thấy những vật này, dù trong lòng lão Chu lửa giận cuồn cuộn, hận không thể hạ chỉ nghiêm trị ngay lập tức, nhưng trong mắt đám người Chu Đệ, lúc này lão Chu lại bình tĩnh như thể không thèm để ý.
Bởi vì lão Chu muốn xem xem, đám thợ thủ công này hạ nhiều vật trấn yểm như vậy, Chu Tiêu định nhẹ tay thế nào!
"Cô lệnh ngươi tìm những thợ thủ công lén hạ thuật yểm thắng, đã tìm thấy hết chưa?"
Giọng nói vừa dứt, lão Chu trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn Chu Tiêu với ánh mắt có vài phần coi thường. Tiểu tử này thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ. Đối với hoàng gia dùng thuật yểm thắng là tội lớn diệt cửu tộc, tội nhân sao có thể không giữ kín như bưng? Những kẻ sớm tối ở cùng tội nhân sao có thể không dốc sức che giấu?
Đừng nói là giao cho Mã Hổ không thạo hình luật đi điều tra, dù có để Cẩm Y Vệ cùng Hình Bộ dùng cực hình tra tấn, nếu không mất cả tháng trời thì cũng đừng hòng tìm ra đầu sỏ. Cũng chính vì biết việc tìm ra thủ phạm mất rất nhiều thời gian, mà chuyện yểm thắng vu họa này lại không hay ho gì, nên lão Chu sớm đã tính toán xử tử tất cả thợ thủ công để lập tức lấp liếm chuyện này đi.
Thế nhưng khi Chu Tiêu nói xong, Mã Hổ lại rụt rè nhìn về phía lão Chu. Không biết là do uy nghi đế vương áp chế, hay vì Mã Hổ tuân thủ quy tắc không được nhìn thẳng thánh nhan, lúc này hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
"Thái tử đã xếp ngươi vào hàng thân quân đi theo, vậy ngươi chính là người mà Tiêu Nhi nhà ta tín nhiệm. Có gì cứ nói thẳng đi, không cần kiêng kỵ ta."
"Dạ... dạ... Bệ hạ dung bẩm, thuật yểm thắng có một quy tắc là mỗi vật trấn yểm chỉ có thể do một người hạ xuống. Cộng thêm thanh chủy thủ dính máu ở chính điện Trung Đô, trong thành Trung Đô có tổng cộng mười tám vật trấn yểm. Nói cách khác, có mười tám thợ thủ công giỏi dùng vu thuật. Nhưng thuộc hạ đi điều tra, nhân số... lại không khớp."
"Thế thì dễ làm." Lão Chu tựa hồ sớm có dự đoán, tùy ý nói: "Để Mao Tương cùng ngươi điều tra, ta không tin không tìm ra mười tám kẻ phản nghịch này!"
"Không phải, không phải đâu ạ!"
Biết lão Chu hiểu lầm, Mã Hổ vội vàng lắc đầu giải thích:
"Bệ hạ, không phải là tìm không ra mười tám người, mà là số người nhận tội đã vượt quá mười tám! Thậm chí có tới hơn năm mươi người!"
"Năm mươi người? Nhiều như vậy sao?"
Nghe Mã Hổ nói, ngay cả lão Chu cũng lộ vẻ nghi hoặc. Nguyền rủa hoàng gia là tội diệt cửu tộc, đám thợ thủ công kia không tìm cách che giấu để sống sót thì thôi, thế mà còn dám chủ động nhận tội, thậm chí có người mạo nhận tội lỗi.
Hơn nữa theo ý Mã Hổ, lão Chu gần như chắc chắn rằng hắn căn bản không hề thẩm vấn theo lệ thường, càng không dùng cực hình. Chắc hẳn chỉ cần đưa chuyện yểm thắng ra, đám thợ thủ công kia đã tranh nhau nhận tội. Nghe nói mạo lĩnh chiến công chứ chưa thấy ai mạo lĩnh tội diệt tộc bao giờ!
Dù nghi hoặc nhưng lão Chu vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn có thể hạ chỉ chém đầu tất cả thợ thủ công, nhưng không thể để bọn họ tự mình xông lên đòi bị diệt môn. Nếu ai cũng muốn chết như thế, chẳng phải coi khinh luật pháp Đại Minh, nhục nhã uy nghi thiên gia sao?
Ngay lập tức, sắc mặt lão Chu trầm xuống, lớn tiếng trách mắng:
"Đám thợ thủ công đó coi luật pháp Đại Minh như trò đùa sao! Người vô tội mà cũng dám mạo nhận tội lỗi? Bọn chúng vội vã muốn bị xét nhà diệt tộc đến thế à? Được! Vậy ta liền..."
Hai chữ "thành toàn" chưa kịp thốt ra, lão Chu thấy Chu Tiêu khẽ khựng người lại, ông liền nuốt lời đó vào trong. Quay lại bàn đá ngồi định vị xong, lão Chu nhìn Mã Hổ hỏi tiếp:
"Nói cho ta nghe, vì sao lại có người mạo nhận tội lỗi?"
"Thuộc hạ không dám giấu giếm bệ hạ. Lúc trước thuộc hạ cũng là một trong những thợ thủ công xây dựng Trung Đô, thuộc hạ nghĩ ý định của bọn họ cũng giống như thuộc hạ."
Mã Hổ hơi khựng lại, nhìn Chu Tiêu với ánh mắt đầy cảm kích, rồi cúi đầu thưa với lão Chu từng chữ một cách nghiêm túc:
"Thái tử trước đó không lâu đã chém sạch tất cả tham quan ác lại ở Phượng Dương và Trung Đô. Ngài còn dùng đầu của đám tham quan đó để làm giá đặt trống Đăng Văn, để bá tánh và dân phu chúng tôi sau này nếu có oan khuất thì có thể đánh trống vào kinh minh oan. Chúng tôi... chúng tôi..."
Nói đến đây, gã đàn ông cao lớn này không cầm được nước mắt, từng giọt rơi xuống mặt đất. Hít một hơi thật sâu, Mã Hổ nỗ lực bình phục tâm trạng để giọng nói không còn run rẩy:
"Bệ hạ! Thái tử trả lại ruộng vườn cho bá tánh, cấp bù tiền lương cho dân phu. Thái tử lập ra trống Đăng Văn để chúng tôi không bị tham quan ức hiếp nữa. Thái tử còn nói, bá tánh chúng tôi đối với quan viên chỉ cần kính trọng, không cần sợ hãi. Bệ hạ! Thái tử coi đám dân phu bá tánh chúng tôi là con người, ngài coi chúng tôi là những người có tôn nghiêm giữa trời đất! Như thế, chúng tôi sao dám bội nghịch thiên gia, bội nghịch Thái tử!"
"Tê~"
Nhìn Mã Hổ nước mắt giàn giụa, trong lời nói tràn đầy sự cảm kích đối với Chu Tiêu, ánh mắt lão Chu nhìn con trai mình dần trở nên phức tạp.
"Thuộc hạ mạo muội phỏng đoán, vì Thái tử ái dân nên những thợ thủ công phạm tội yểm thắng kia nhất định đã hối hận nên mới nhận tội. Còn những người khác mạo nhận tội danh, có lẽ vì lo lắng trong mười tám tội đồ kia có kẻ sợ chết mà mang tâm lý may mắn, sợ vụ án không thể tra rõ thì bệ hạ sẽ giận lây sang Thái tử. Bởi vậy, số người chủ động nhận tội mới vượt xa mười tám người, thậm chí đạt tới con số năm mươi!"
"Hóa ra là như vậy sao?"
Lão Chu thấp giọng lẩm bẩm, trong đôi mắt rồng lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc không thể tin nổi. Đây chính là dân tâm sở hướng sao?
Thời Chu Văn Vương, nếu có tội đồ, chỉ cần vẽ vòng trên đất làm ngục, tội đồ cũng không bỏ trốn. Tuy có truyền thuyết nói rằng họ không dám chạy vì Văn Vương bói toán quá cao siêu, chạy đi đâu cũng bị bắt lại và trừng phạt nặng hơn, nhưng với tư cách một đế vương, lão Chu tin rằng đó là nhờ dân tâm sở hướng. Quan trọng hơn là đại nhi tử nhà ông chẳng biết bói toán gì cả, vậy chẳng phải nói Chu Tiêu nhà ông còn được lòng dân hơn cả minh quân thượng cổ sao?
"Tiêu Nhi, trong lòng bá tánh, uy vọng của con cao thật đấy! Bọn họ thế nhưng nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy việc con không bị hoàng đế trách phạt."
"Phụ hoàng quá khen, chỉ khi đặt bá tánh ở trong lòng, bá tánh mới nâng mình lên thật cao."
"Hảo! Nói rất hay!"
"Dân tâm sở hướng, quả thực là dân tâm sở hướng!"
Lão Chu kích động, theo thói quen bưng chén uống cạn. Chẳng sợ trong chén lúc này không phải rượu ngon, lão Chu vẫn cảm thấy sảng khoái khôn cùng. "Đặt bá tánh ở trong lòng, bá tánh mới nâng mình lên thật cao", câu nói này của Chu Tiêu đủ để chứng minh ngài là bậc đại tài nghìn năm có một!
Trong nháy mắt, mây mù trong lòng lão Chu tan biến sạch sành sanh. Chuyện nghe thấy tiếng binh khí điềm xấu khi tuần tra Trung Đô, chuyện dân phu mạo nhận tội làm nhục hoàng quyền, so với việc Chu Tiêu có được lòng dân thì những chuyện đó chẳng đáng là gì!
Trong cơn phấn chấn, lão Chu nhìn Mã Hổ nói ngay:
"Ngươi cũng có vài phần kiến thức, hèn gì Tiêu Nhi nhà ta lại thưởng thức ngươi như vậy. Truyền ý chỉ của trẫm, thăng Mã Hổ thành Tướng quân tứ phẩm trong đội thân vệ của Thái tử."
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM4NCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4MzczOSwiciI6InF3dHJzU0RMIn0=