Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 111: Điền Quảng, ta Thiết Huyễn không sợ!
Lúc này Chu Tiêu tuy rằng biểu tình bình tĩnh, nhưng lại mang một loại khí thế không giận tự uy. Đôi mắt lãnh đạm ấy dường như miệt thị thiên hạ, nhưng lại có thể nhìn thấu hết thảy, đem mọi sự bất chính thâu tóm vào trong tầm mắt. Cộng thêm khí thế khiến người ta kinh sợ phát ra từ đám chiến tướng như Lam Ngọc, Tiền Luân và những kẻ khác chỉ cảm thấy một luồng áp lực bàng hoàng như sắp ngưng tụ thành thực thể, lấy Chu Tiêu làm ngọn nguồn mà cấp tốc khuếch tán ra bốn phía.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM0OCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzc0MSwiciI6IlN4SDZXd0lqIn0=Vài phút trôi qua.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM0OCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzc0MSwiciI6IlN4SDZXd0lqIn0=Luồng uy nghiêm đặc quánh này đã hoàn toàn bao phủ lấy phiến không gian mà mọi người đang đứng. Chứng kiến cảnh này, Tiền Luân - kẻ vừa mới bình tĩnh được đôi chút - giờ lại run rẩy trong lòng. Trận thế lớn như thế này, dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, lần này Chu Tiêu đến chắc chắn không chỉ đơn giản là chém giết vài quan viên rồi thôi.
Nghĩ đến đây, Tiền Luân quyết định đánh đòn phủ đầu, lao nhanh đến trước mặt Chu Tiêu, quỳ sụp xuống hô lớn:
"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thần Tiền Luân xin buộc tội..."
Thế nhưng không đợi Tiền Luân nói ra tên người cần buộc tội, Chu Tiêu khẽ ra hiệu. Lam Ngọc bước nhanh tới trước mặt Tiền Luân. Giây tiếp theo, chỉ thấy Lam Ngọc xoay cánh tay, hướng về phía khuôn mặt béo phệ đáng ghét của Tiền Luân mà vả một cú cực mạnh.
Lam Ngọc vốn dĩ lực lưỡng, cú tát vừa rồi lại dùng hết sức bình sinh. Khóe miệng Tiền Luân lập tức thấm máu, cả người như một nữ tử yếu đuối đổ gục xuống đất. Ngay sau đó, vài chiếc răng vàng ố lẫn trong dòng máu đặc sệt bị văng ra khỏi miệng hắn.
Dù vậy, khi Chu Tiêu chưa mở miệng bảo dừng, Lam Ngọc vẫn sẽ không dừng tay. Ông xách Tiền Luân đang nằm liệt dưới đất dậy, bồi thêm một cái tát nữa khiến máu mũi hắn phun ra. Những tiếng chát chúa vang lên xé toạc màn đêm. Dù ở đây có hàng vạn người, nhưng ngoài tiếng tát tai lanh lảnh ấy thì không còn một âm thanh nào khác. Ngược lại, sau vài cái tát của Lam Ngọc, gương mặt vốn đã mập mạp của Tiền Luân dường như sưng to thêm mấy phần, ánh mắt hắn mê ly, thần chí cũng bắt đầu không còn tỉnh táo.
Thấy cảnh tượng đó, Điền Quảng cùng đám quan lại cảm thấy mặt mình cũng tê dại đi. Có kẻ hèn nhát còn dùng hai tay tự che mặt mình lại.
"Mao Tương!"
Nghe tiếng Chu Tiêu gọi, Mao Tương hướng về phía Thái tử cung kính chắp tay, sau đó dùng sức kéo tấm màn che trước mặt mọi người xuống. Nhưng điều khiến tất cả kinh ngạc là phía sau tấm màn không phải vật chứng phạm tội, cũng chẳng phải nhân chứng mà Chu Tiêu dày công tìm kiếm.
Phía sau tấm màn đó lại là một cái hố đất khổng lồ, rộng mười mét, sâu hai mét. Giữa lúc Điền Quảng và đám quan lại còn đang thắc mắc cái hố này dùng để làm gì, Chu Tiêu nhìn về phía Mao Tương hỏi:
"Tri phủ Tiền Luân, tội đáng thế nào!"
"Hồi bẩm Thái tử điện hạ, Tri phủ Tiền Luân trong mấy năm qua đã tham ô ngân lượng triều đình cấp cho Trung Đô tổng cộng mười vạn lượng."
Mao Tương hơi khựng lại, sau đó cao giọng hô lớn cho tất cả cùng nghe:
"Tri phủ Tiền Luân, tội đáng xử trảm!"
"Trảm!"
Lúc này Chu Tiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút giận dữ cũng chẳng có lấy một tia thương hại. Nhưng chữ "Trảm" kia của ngài vẫn khiến bọn Điền Quảng không rét mà run. Dường như chữ "Trảm" này không chỉ dành cho Tiền Luân, mà nó đang lơ lửng ngay trên cổ của tất cả bọn chúng, dập tắt mọi hy vọng sống sót cuối cùng.
Ngay khi lệnh ban xuống, Lam Ngọc túm gáy áo Tiền Luân, kéo xềnh xệch hắn đến trước hố sâu. Chẳng để cho Tiền Luân có cơ hội mở miệng biện bạch, trường đao trong tay Mao Tương lóe lên một tia hàn quang, giơ tay chém xuống.
Cùng với một tia máu bắn ra, Tiền Luân - kẻ mới vừa rồi còn định tố cáo người khác để tự bảo vệ mình - giờ đã đầu lìa khỏi cổ. Và cái đầu của hắn không lệch đi đâu được, rơi thẳng vào trong hố sâu trước mặt.
Đến lúc này, bọn Điền Quảng mới hiểu được công dụng thực sự của cái hố kia. Cái hố rộng mười mét sâu hai mét này nếu dùng để chôn sống hơn một trăm quan viên thì chắc chắn không đủ, nhưng nếu chỉ để chứa đầu của bọn chúng thì lại dư dả vô cùng.
Hiểu ra điều này, bất kể là quan viên địa phương Phượng Dương hay quan viên xây dựng Trung Đô, ai nấy đều kinh hãi tột độ. Trong cơn hoảng loạn, họ ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Điền Quảng lúc này cũng tràn đầy kinh hãi. Tiền Luân là Tri phủ chính tam phẩm, vậy mà Chu Tiêu thậm chí không thèm thẩm vấn, chỉ nghe Mao Tương đọc tội danh rồi trực tiếp chém đầu ngay trước bàn dân thiên hạ. Hành động này, nếu nói Chu Tiêu tàn bạo bất nhân, hiếu sát cũng không quá!
Nghĩ đến việc chức quan của Tiền Luân còn cao hơn mình một bậc mà Chu Tiêu còn chẳng nể nang, Điền Quảng biết mình cũng khó thoát cái chết. Để tìm đường sống trong cõi chết, hắn chỉ còn cách đánh liều một phen.
Điền Quảng bước nhanh đến trước mặt Chu Tiêu, dùng giọng điệu gần như chất vấn mà hô lên:
"Xin hỏi Thái tử điện hạ, cớ gì lại chém giết Tri phủ Tiền Luân!"
"Ồ?"
Thấy Điền Quảng dám dùng thái độ đó để nói chuyện với Chu Tiêu, Lam Ngọc và Liêu Vĩnh Trung đứng bên cạnh lập tức lộ vẻ mặt cổ quái. Có kinh ngạc không? Chắc chắn là có. Nhưng phản ứng đầu tiên của họ lại là thấy nực cười.
Điền Quảng là cái thá gì? Sao hắn dám gào thét trước mặt Chu Tiêu! Tên nhóc này luôn liều lĩnh như vậy sao? E rằng lát nữa xuống dưới suối vàng, nếu Chu Lượng Tổ, Chu Đức Hưng hay Hoàng Bân biết Điền Quảng dám dùng giọng đó với Chu Tiêu, tiếng cười nhạo của bọn họ sẽ vang vọng khắp chín tầng địa ngục.
Thấy Điền Quảng dám chất vấn mình, khóe miệng Chu Tiêu hiện lên một nụ cười lạnh lùng, hài hước nói:
"Tự nhiên là bởi vì Tiền Luân uổng cố quốc pháp."
"Nhưng Thái tử điện hạ, Tiền Luân là Tri phủ chính tam phẩm, ngài muốn xử trí hắn chẳng lẽ không nên tâu lên bệ hạ, xin bệ hạ thánh tài sao?"
Nghe thấy lời này, Chu Tiêu suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn g·iết một tên quan tam phẩm mà còn phải tâu lên lão Chu? Muốn g·iết đám tham quan này còn cần đến thánh chỉ của lão Chu sao?
"Khụ khụ."
Nén lại ý cười, Chu Tiêu chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói với tất cả mọi người có mặt tại đó:
"Truyền khẩu dụ của bệ hạ: Vụ án bất chính tại Trung Đô, Thái tử có thể tùy cơ ứng biến, không cần bẩm báo."
Dứt lời, Chu Tiêu nhìn Điền Quảng, mỉa mai hỏi:
"Thế nào? Bệ hạ đã ban cho ta quyền tùy cơ ứng biến, Điền đại nhân còn điều gì muốn nói không!"
"Chuyện này..."
Nghe Chu Tiêu truyền đạt khẩu dụ của Hoàng đế, Điền Quảng cảm thấy một sự bất lực bao trùm lấy toàn thân. Hoàng đế đã trao quyền hành tuyệt đối cho Chu Tiêu, hắn không còn cách nào khác. Hắn vốn định mượn việc này để công kích Chu Tiêu, hòng để lại ấn tượng về một vị thần chính trực, hoặc ít nhất là kéo dài thời gian chờ Chu Tiêu tâu lên bệ hạ rồi mới ra tay. Nhưng hắn không ngờ rằng Hoàng đế lại tin tưởng Thái tử đến mức trao quyền tiền trảm hậu tấu.
Tất nhiên, Điền Quảng không bao giờ dám nghĩ tới việc cái gọi là "khẩu dụ" kia thực chất chỉ là do Chu Tiêu thuận miệng nói ra tại chỗ. Bởi theo ấn tượng của Điền Quảng, giả truyền thánh chỉ là tội cực lớn ngay cả với Thái tử, Chu Tiêu sẽ không ngu ngốc đến mức đánh đổi ngôi vị của mình chỉ để g·iết mấy tên quan như hắn.
Thấy Điền Quảng đứng ngây ra đó không nói nên lời, Chu Tiêu cũng chẳng muốn lãng phí thời gian thêm nữa, vì vẫn còn hơn một trăm cái đầu đang đợi để chém. Hắn nheo mắt, lạnh lùng hỏi:
"Chủ tư Trung Đô Điền Quảng, tội đáng thế nào!"
"Hồi bẩm Thái tử điện hạ!"
Lần này người lên tiếng không phải Mao Tương, mà lại là Thiết Huyễn đang đứng bên cạnh.
"Chủ tư Trung Đô Điền Quảng, ức hiếp dân phu, cắt xén tiền công hằng tháng, nhất quyết không phát. Hắn còn cưỡng đoạt thê nữ của bá tánh, bắt bớ nhiều phụ nữ về để mua vui, sau đó đều chém g·iết hết thảy. Điền Quảng còn từng lấy việc trả lại ruộng đất cho bá tánh huyện lân cận để uy hiếp hạ quan, bắt hạ quan phải gánh tội thay cho vụ án bất chính ở Phượng Dương này."
Thiết Huyễn từ lâu đã ghi nhớ kỹ mọi tội trạng của Điền Quảng. Vốn dĩ ông định viết những tội ác này vào di thư, để sau khi mình chết, nếu Điền Quảng vẫn tiếp tục ác độc thì bạn bè ông sẽ cầm di thư đó vào kinh cáo trạng. Nhưng Thiết Huyễn không ngờ mình lại may mắn gặp được Chu Tiêu. Giờ đây, ông không cần viết di thư nữa, mà có thể trực tiếp vạch trần tội ác của Điền Quảng trước bàn dân thiên hạ.
"Thái tử điện hạ, Điền Quảng ức hiếp bá tánh, tội trạng rành rành, có viết hết tre rừng cũng không kể xiết!"
"Thiết... Thiết Huyễn, ngươi không sợ..."
"Hạ quan không sợ!"
Thấy Điền Quảng chỉ tay vào mình với vẻ kinh ngạc, Thiết Huyễn nghiêm sắc mặt, chính trực nói:
"Hạ quan không sợ! Hạ quan không sợ những quan viên mới đến nhận chức sẽ tiếp tục ức hiếp bá tánh. Nay Đại Minh ta có một vị Thái tử thánh đức như thế này, bá tánh Phượng Dương có thể yên lòng rồi! Điền Quảng, ta Thiết Huyễn không sợ!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTM0OCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzc0MSwiciI6IlN4SDZXd0lqIn0=