Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 27: Hồ Duy Dung: Ta liền không nên tới!
“Phụ hoàng, Lam Ngọc tiên phong doanh có một vạn tướng sĩ, những người này đều là trong quân hảo thủ.”
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI2MCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwMiwiciI6IjZlT3QwUW9RIn0=“Hơn nữa Lam Ngọc cưỡng hiếp Khoách Khuếch vương phi, liền tính Khoách Khuếch có thể bình tĩnh lại, bộ tộc thủ hạ của hắn cũng hận không thể đem Lam Ngọc ăn tươi nuốt sống.”
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI2MCwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwMiwiciI6IjZlT3QwUW9RIn0=“Cho nên nhi thần có thể xác định, vây khốn Lam Ngọc Nguyên binh tất nhiên ở năm vạn trở lên.”
Lão Chu trầm ngâm mấy giây, cũng nhận đồng cái nhìn của Chu Tiêu.
“Không tồi, nhưng thì tính sao?”
“Phụ hoàng, hiện giờ Nguyên đình vốn không phải bền chắc như thép, nếu không phải Khoách Khuếch tay cầm trọng binh, chỉ sợ Nguyên chủ sớm đã vì hắn công cao cái chủ mà bãi miễn hắn rồi.”
“Bởi vậy Khoách Khuếch thống soái đại quân, tính ra cũng chỉ có bộ thuộc của hắn tầm mười dư vạn người.”
“Cho nên! Khoách Khuếch dùng năm vạn người vây khốn Lam Ngọc, thì phòng tuyến Nguyên binh bên phía Từ thúc tự nhiên sẽ hư không.”
“Từ thúc tuy rằng dụng binh cẩn thận, nhưng cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.”
“Hắn tất nhiên sẽ tranh thủ thời cơ, quy mô tiến công Nguyên binh. Thậm chí phái ra thám báo, cùng Lam Ngọc ước định thời gian, đồng thời tiến công vây khốn tiên phong doanh Nguyên binh.”
Chu Tiêu vừa nói, lão Chu vừa từng điểm từng điểm đối chiếu phân tích trên bản đồ.
Chờ Chu Tiêu nói xong, lão Chu đột nhiên ngẩng đầu, tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía con trai mình.
Ông chỉ biết Chu Tiêu có tài chính trị trị quốc, nhưng ông đã quên mất rằng Chu Tiêu từ nhỏ đã cùng Thường Ngộ Xuân tập võ, mười ba tuổi đã theo ông chinh chiến sa trường. Tài năng quân sự trác tuyệt này của Chu Tiêu, đến lúc này ông mới thực sự kinh ngạc nhận ra.
Chẳng qua trong lòng cảm khái là vậy, lão Chu vẫn cho rằng mọi chuyện Chu Tiêu nói có vẻ quá mức nhẹ nhàng, mang lại cảm giác có chút lý luận suông.
“Tiêu nhi, ngươi phân tích không tồi, chẳng qua chiến trường tình thế thay đổi trong nháy mắt. Chỉ sợ tiến triển sẽ không thuận lợi như ngươi nói đâu.”
Thấy vẻ mặt có chút không tin tưởng của lão Chu, Chu Tiêu cũng không phản bác. Bởi vì những gì hắn vừa nói không phải là phân tích, mà là những sự kiện chân chính đã phát sinh trong lịch sử. Đứng ở góc nhìn của thượng đế, Chu Tiêu lúc này tự nhiên sẽ không tranh cãi quá nhiều về quân pháp với lão Chu. Chờ quân báo từ Bắc Bình đưa tới, hết thảy sẽ có định luận.
“Bệ hạ, có quân báo từ Bắc Bình.”
Thấy Hồ Duy Dung đứng ở ngoài điện Võ Anh, lão Chu lập tức cho hắn vào. Ông cũng muốn xem chiến sự Bắc Bình có thực sự diễn ra như lời Chu Tiêu nói hay không.
“Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Đứng lên đi.”
“Bắc Bình báo tin chiến thắng!”
Lời này vừa thốt ra, lão Chu ánh mắt cổ quái nhìn sang Chu Tiêu bên cạnh. Trong lúc thái giám nhận lấy quân báo, Hồ Duy Dung tiếp tục nói:
“Ngụy Quốc Công đánh tan Nguyên binh ở vùng sông Tura, lập tức suất binh bắc thượng. Vào giờ Tý đêm cùng ngày, hội quân tại hồ Bộ Ngư Nhi, cùng tiên phong doanh bị vây khốn nội công ngoại kích, phá tan Nguyên quân!”
“Trận này trảm địch ba ngàn, tù binh năm ngàn người.”
Hồ Duy Dung nói xong, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía lão Chu. Hắn vừa mới được bổ nhiệm làm Trung thư Tả thừa tướng vào buổi triều sáng nay, buổi chiều đã nhận được tin chiến thắng. Trong xã hội cực kỳ coi trọng điềm báo này, lão Chu có khi sẽ cho rằng việc đề bạt hắn là một điềm lành, biết đâu còn ban thưởng thêm cho hắn.
Thế nhưng, khi Hồ Duy Dung đầy lòng vui mừng chờ đợi, hắn lại phát hiện Chu Nguyên Chương không hề có nửa phần cao hứng. Ngược lại, biểu tình của ông đầy kinh ngạc, thậm chí có chút hoảng sợ nhìn về phía Thái tử Chu Tiêu.
“Bệ... bệ hạ...”
Nghe tiếng Hồ Duy Dung, lão Chu mới từ trong cơn kinh hãi phục hồi tinh thần. Ông trăm triệu không ngờ tới, tình hình chiến sự Bắc Bình cách xa ngàn dặm mà Chu Tiêu lại tiên liệu không sai một ly. Nếu không phải Chu Tiêu biết trước tin tức, thì hắn đích thị là một soái tài hiếm có, bày mưu lập kế trong màn trướng mà quyết thắng ngoài ngàn dặm.
Tương lai Chu Tiêu có lẽ sẽ giống như Lý Thế Dân, trở thành một vị hoàng đế văn võ song toàn, khai sáng thịnh thế.
Nỗ lực bình phục kích động trong lòng, lão Chu nhìn về phía Hồ Duy Dung: “Bắc phạt đại quân có công, truyền ý chỉ của ta, ngợi khen tam quân.”
“Tuân chỉ!” Hồ Duy Dung đáp lời nhưng không lui xuống ngay. Hắn có vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa?”
Hồ Duy Dung ra vẻ do dự, gian nan mở lời: “Thần cả gan góp lời, nếu đại quân khải hoàn trở về, bệ hạ định ban thưởng cho các tướng soái có công như thế nào?”
Lời này thốt ra khiến Chu Nguyên Chương cũng phải đau đầu. Đúng là khi đại quân trở về, việc ban thưởng cho Từ Đạt, Phùng Thắng, Lý Văn Trung là một vấn đề lớn. Phùng Thắng và Lý Văn Trung thì còn dễ, thăng chức hay ban ruộng đất đều được. Nhưng Từ Đạt thì quá phiền toái. Từ Đạt hiện đã là Quốc công, cha truyền con nối. Để ông an tâm bắc phạt, triều đình còn miễn chức Hữu thừa tướng để ông độc chưởng quân quyền. Bây giờ ngoài phong Vương ra thì chẳng còn gì để thưởng. Mà trong tính toán của lão Chu, Đại Minh không thể tồn tại dị tính vương (vương khác họ).
Lão Chu lâm vào trầm tư, rồi quay sang hỏi con trai: “Lão đại? Con nghĩ sao?”
“Nhi thần không biết.”
Thấy Chu Tiêu đẩy trách nhiệm đi một cách dứt khoát, lão Chu nhìn Hồ Duy Dung lạnh lùng hỏi: “Duy Dung, ngươi nghĩ sao?”
“Bệ hạ, thần cũng không biết nên làm thế nào, liệu có thể đề bạt trưởng tử của Ngụy Quốc Công là Từ Duẫn Cung để tỏ lòng ban thưởng?”
“Không được! Cha làm con chịu là đạo lý gì, không có chuyện cha lập công mà thưởng cho con.” Lão Chu lập tức bác bỏ.
Sau một hồi im lặng, lão Chu vẫn không nghĩ ra chủ ý gì, lòng càng thêm bực bội: “Hồ Duy Dung, vọng nghị chuyện ban thưởng của triều đình là tội khi quân đấy.”
“Bệ hạ...” Thấy Hồ Duy Dung định quỳ xuống thỉnh tội, lão Chu cắt ngang: “Ta không truy cứu ngươi, nhưng ngươi phải nghĩ ra cách cho ta!”
“Bệ hạ...”
“Lui xuống đi!”
Nghe lão Chu ném cái hố này cho mình, Hồ Duy Dung hận không thể tự tát mình một cái. Vừa rồi hắn không nên tự cho là thông minh mà nhắc đến chuyện này. Hắn vốn muốn thể hiện tầm nhìn trước lão Chu để chứng minh mình xứng đáng với vị trí Tả tướng, ai ngờ lão Chu lại độc đoán ném luôn vấn đề khó nhất cho hắn.
Hồ Duy Dung hối hận vì đã đến hoàng cung chuyến này. Chẳng qua hắn chưa kịp rời đi thì Chu Tiêu đột nhiên lên tiếng:
“Hồ Duy Dung, đưa thêm năm vạn thạch lương hướng cho Bắc Bình.”
“Hả?” Hồ Duy Dung dừng bước, nghi hoặc nói: “Hồi bẩm Thái tử, năm ngày trước vừa mới đưa mười vạn thạch từ Hà Bắc, Hà Nam đi rồi. Theo lý thì hai tháng nữa điều động vẫn chưa muộn mà.”
“Cứ làm theo lời ta nói.”
Thấy Chu Tiêu cũng độc đoán y hệt lão Chu, Hồ Duy Dung bất đắc dĩ đành lui xuống an bài. Đi ra khỏi điện Phụng Tiên, hắn cảm thấy rã rời như vừa trải qua một trận đại chiến. Cả lão Chu lẫn Chu Tiêu đều không phải là những ông chủ dễ hầu hạ. Hắn bắt đầu cảm thấy cái chức Tả tướng này chẳng phải là miếng mồi ngon gì.
Hồ Duy Dung vừa đi khuất, lão Chu liền hỏi Chu Tiêu: “Lão đại, Hồ Duy Dung đi rồi, con cũng nên nói xem làm thế nào ban thưởng cho Từ Đạt đi.”
“Cha, căn bản không cần nghĩ chuyện ban thưởng cho tướng soái trận này đâu.”
“Tại sao?” Lão Chu nheo mắt, ánh mắt nhìn Chu Tiêu trở nên thận trọng lạ thường.
Từ Đạt đã ở vị trí "thưởng không thể thưởng". Chẳng lẽ tâm tư Chu Tiêu còn cương nghị hơn cả ông? Chẳng lẽ Chu Tiêu muốn dùng cách ban thưởng cao nhất cho thần tử: ban cái chết cho Từ Đạt?