Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 86: Thần Hồ Duy Dung cho rằng, đáng trảm!
Thấy Hồ Duy Dung nói vậy, vẻ mặt đầy tự tin đồng thời thậm chí sắp cười ra tiếng, trong lòng Đồ Tiết tuy có chút nghi hoặc nhưng hắn không muốn dội gáo nước lạnh vào lúc này.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMyMSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgyOSwiciI6IjRjQ1BTdUVGIn0=Chờ khi xuống xe ngựa, Hồ Duy Dung nhìn về phía Đồ Tiết nói tiếp:
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMyMSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgyOSwiciI6IjRjQ1BTdUVGIn0="Tuy rằng Thái tử ngày mai sẽ không thực sự giết Thành Khải, nhưng ngươi vẫn phải bảo thủ hạ của mình cùng đứng ra cầu tình cho nó. Dù sao thì cái bậc thang này vẫn phải đưa cho Thái tử điện hạ."
"Việc này..."
Không đợi Đồ Tiết kịp trình bày khó khăn, Hồ Duy Dung đã không thèm quay đầu lại, lập tức đi thẳng vào trong phủ. Thấy Hồ Duy Dung vừa vào phủ đã sập cửa ngay lập tức, Đồ Tiết lặng lẽ thở dài, xoay người đi báo tin cho các thân tín ở Trung Thư Tỉnh và Ngự Sử Đài.
Chẳng qua, thái độ của Hồ Duy Dung đối với hắn theo kiểu gọi thì đến, đuổi thì đi khiến trong lòng Đồ Tiết rất đỗi khó chịu. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc hôm qua hắn bị Chu Tiêu chặt ngón tay, Hồ Duy Dung lúc đó không vì mình cầu tình đã đành, mà cho tới tận bây giờ, ông ta thậm chí chưa từng nhắc đến vết thương ấy, càng chưa bao giờ mở miệng khuyên giải nửa lời.
Ngược lại là Chu Tiêu, hôm nay ở quán trà còn đích thân trấn an hắn rằng "Chín ngón trung thừa" chính là vinh quang cao quý nhất Đại Minh. Hiện giờ Đồ Tiết cũng đã nhìn thấu, Hồ Duy Dung tự cao tự đại, ngoại trừ Bệ hạ, Thái tử và Lý Thiện Trường ra, trong mắt ông ta căn bản không có ai khác. Ngay cả Lưu Bá Ôn hiện giờ vô quan vô chức, Hồ Duy Dung chỉ sợ cũng chẳng để vào mắt. Vì quyền lực, Hồ Duy Dung thậm chí có thể vứt bỏ cả cửu tộc của mình, ngay cả tính mạng cốt nhục của chính con trai mình ông ta cũng không màng.
Như thế, Hồ Duy Dung sao có thể quan tâm đến sự sống chết của một kẻ nghĩa tử như Đồ Tiết hắn? Huống chi là những thân tín khác. Chỉ bằng cái tính cách khắc nghiệt thiếu tình cảm này, Đồ Tiết không tin sau khi Hồ Duy Dung thành công, hắn có thể nhận được lợi lộc gì.
...
Ngày kế tiếp.
Cảnh tượng cũng tương đồng như khi xử trảm Thường Mậu, các văn võ quan viên lại một lần nữa hội tụ trên pháp trường. Chẳng qua lần này, những võ tướng Hoài Tây như Phùng Thắng, Lý Văn Trung, Lục Trọng Hanh hoàn toàn không có vẻ sợ hãi hay khẩn trương như lần trước. Đối với việc xử trảm con trai Hồ Duy Dung, bọn họ đa số đều ôm tâm thế xem náo nhiệt.
Đương lúc Chu Tiêu chậm rãi đi tới, văn võ bá quan đồng loạt hạ bái. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là lần này Từ Đạt và Thang Hòa đều mặc nhung phục chiến giáp, biểu cảm túc mục đi theo sau lưng Chu Tiêu.
Phải biết rằng hôm qua lúc xử trảm Thường Mậu, Thang Hòa không có mặt ở kinh đô nên không hiện diện đã đành, nhưng Ngụy Quốc Công Từ Đạt luôn ở kinh thành mà cũng không tham gia. Vậy mà hiện giờ xử trảm con trai Hồ Duy Dung, hai người bọn họ lại coi trọng như vậy, chẳng những đích thân tới mà còn khoác lên mình chiến giáp oai nghiêm! Chỉ riêng một đứa con của Hồ Duy Dung chắc chắn không đủ để Từ Đạt và Thang Hòa phải phô trương như thế.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Chu Tiêu sắc mặt bình tĩnh, khẽ ra hiệu. Ngay giây sau, Mao Tương đã áp giải Hồ Thành Khải bước lên. Ban đầu Hồ Thành Khải vẫn rất kiêu ngạo, không muốn để Cẩm Y Vệ áp giải, nhưng khi nhìn thấy hàng chục vị đại thần văn võ đều có mặt, hắn cũng bị trận thế này làm cho khiếp sợ.
"Quỳ xuống!"
Nghe tiếng Mao Tương quát, Hồ Thành Khải vốn đang ngơ ngác lập tức mắng lại:
"Ta là con trai Thừa tướng! Ai dám bắt ta quỳ!"
"Cô!"
Thấy Chu Tiêu chưa đầy hai mươi tuổi trước mặt trầm giọng mở miệng, Hồ Thành Khải vừa định mở miệng chửi bới thì Hồ Duy Dung đứng cạnh đã quát lên giận dữ:
"Nghịch tử! Còn không mau quỳ xuống bái kiến Thái tử điện hạ!"
Lời vừa thốt ra, Hồ Thành Khải hơi ngẩn người, giây sau dường như theo bản năng, hai chân hắn nhũn ra quỳ sụp xuống trước mặt Chu Tiêu.
"Thái... Thái tử?"
Mao Tương không để ý đến sự sợ hãi của hắn, hắng giọng rồi dõng dạc công bố tội trạng trước mặt mọi người:
"Con trai Hồ tướng là Hồ Thành Khải, hôm qua phi ngựa nhanh giữa phố phường đông đúc, khiến một người dân thường tử vong tại chỗ! Sau khi giết hại bách tính, Hồ Thành Khải còn tuyên bố mình là con trai Thừa tướng, luật pháp Đại Minh không thể trừng trị hắn!"
Nghe đến đây, khóe miệng Hồ Duy Dung giật liên hồi. Mao Tương kể tội lỗi của Hồ Thành Khải thì thôi đi, vì sao nhất định phải thêm vào câu "luật pháp Đại Minh không thể trừng trị hắn"? Hồ Duy Dung có thể không màng mạng sống của con trai, nhưng ông ta rất để tâm đến thể diện của một Trung Thư Thừa tướng! Mao Tương làm vậy, đến kẻ ngốc cũng nghe ra được là đang cố ý nhắm vào ông ta.
Nghĩ đến đó, Hồ Duy Dung vội quỳ xuống thỉnh tội với Chu Tiêu:
"Điện hạ thứ tội, thần dạy con không nghiêm, mong điện hạ khai ân!"
"Ừm!"
Chu Tiêu sắc mặt không đổi, không vui không buồn nhưng lại mang theo uy nghiêm không cần giận dữ. Đặc biệt là khi nhìn thấy phía sau Chu Tiêu là Từ Đạt và Thang Hòa đang khoác chiến giáp đứng sừng sững, mọi người chỉ cảm thấy một luồng uy lực đáng sợ tỏa ra từ Chu Tiêu, bao trùm toàn bộ pháp trường.
Lúc này, Chu Tiêu nhìn quanh một lượt văn võ bá quan, rồi bằng giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào mà hỏi:
"Con trai Hồ tướng lỡ tay sát hại bách tính, nên xử trí thế nào!"
Nghe Chu Tiêu hỏi xong, văn võ bá quan ở đây kẻ nhìn người này, người liếc kẻ kia, tuyệt nhiên không một ai mở miệng cầu tình. Thấy cảnh này, đồng tử Hồ Duy Dung co rụt lại. Ông ta thực sự không ngờ đám thân tín của mình lúc này lại không dám hé răng cầu tình cho con trai mình. Hồ Duy Dung vốn đinh ninh rằng đám thủ hạ sẽ tranh nhau đứng ra cầu tình để lấy lòng mình, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Vài phút trôi qua, quần thần vẫn im lặng như tờ.
"Chư vị văn võ, nên xử thế nào đây!"
Thấy Chu Tiêu hỏi lại lần nữa mà vẫn không ai lên tiếng, lòng Hồ Duy Dung kinh hãi, cả người cũng nháy mắt căng thẳng. Ông ta vốn nghĩ Chu Tiêu sẽ không thực sự giết con mình, nhưng nếu không có ai đứng ra cầu tình, không ai đưa bậc thang cho Chu Tiêu xuống, thì dù Chu Tiêu không muốn cũng buộc phải trảm Hồ Thành Khải.
Nghĩ đoạn, Hồ Duy Dung ánh mắt đầy lãnh lệ quay sang nhìn Đồ Tiết. Chạm phải ánh mắt đó, Đồ Tiết chỉ nhún vai bất lực, rồi khẽ nhấc bàn tay trái đã mất một ngón lên cho Hồ Duy Dung thấy. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Hồ Duy Dung lập tức hiểu ra. Hôm qua Đồ Tiết đứng đầu cầu tình cho Thường Mậu đã bị chặt ngón tay, giờ đây đám thân tín kia chắc chắn là đang sợ hãi sẽ gặp kết cục tương tự.
Trong lúc Hồ Duy Dung đang khẩn trương suy tính kế sách ứng phó, Chu Tiêu lại một lần nữa mở lời với ông ta:
"Hồ tướng, ông cho rằng nên xử trí Hồ Thành Khải thế nào!"
"Thần... thần..."
Hồ Duy Dung do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không thể nói hết câu. Nếu ông ta khẩn cầu Chu Tiêu giết con mình, đám thân tín sau này làm sao có thể toàn tâm toàn ý bán mạng cho ông ta được nữa? Nhưng thân là Trung Thư Thừa tướng, ông ta cũng không dám nói ra những lời thiên vị trái luật pháp.
Đương lúc nhận thấy ánh mắt của Chu Tiêu, Từ Đạt, Thang Hòa cùng hàng chục vị văn võ đều đồng loạt đổ dồn vào mình, Hồ Duy Dung chỉ cảm thấy mình như một kẻ cô độc giữa bóng tối vô tận, không một ai tương trợ.
"Hồ tướng!"
Nghe tiếng Chu Tiêu truy vấn lần nữa với giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn, Hồ Duy Dung nghiến chặt răng, không còn cách nào khác, đành trầm giọng nói:
"Thần Hồ Duy Dung cho rằng, đáng trảm!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTMyMSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgyOSwiciI6IjRjQ1BTdUVGIn0=