Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 60: Chu Tiêu: Ngươi tính xuất chinh? Muốn mang lên ta!
Đương ngẩng đầu phát hiện chính mình đã đứng ở Đông Cung trước cửa khi, lão Chu đột nhiên sửng sốt.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI5NSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzg5NywiciI6Ik4yMzAxNWVrIn0=Hắn sớm đã biết, vô luận Mã hoàng hậu hay Chu Tiêu, nghe được chính mình muốn ngự giá thân chinh, hai người này chắc chắn đều sẽ không vui. Sự thật cũng là như thế, Mã hoàng hậu nghe xong đã trực tiếp đem hắn “đuổi” ra khỏi cung Khôn Ninh.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI5NSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzg5NywiciI6Ik4yMzAxNWVrIn0=Đến nỗi Chu Tiêu, lão Chu không cần nghĩ cũng biết, tiểu tử thúi kia nghe xong trong miệng khẳng định có thể nhảy ra không ít đạo lý lớn. Nhưng dù vậy, lão Chu vẫn ma xui quỷ khiến đi tới cửa Đông Cung.
Dường như to lớn hoàng cung này, chỉ có cung Khôn Ninh cùng Đông Cung mới có thể làm hắn cảm giác chính mình là một người trượng phu, một người phụ thân, mới có thể làm hắn cảm giác chính mình là Chu Trọng Bát. Cứ việc thiên tử uy nghi của mình tại hai nơi này không có bất luận tác dụng gì, nhưng lão Chu chính là thích ở lại hai địa phương này.
Trầm ngâm một lát sau, lão Chu thu hồi vẻ chật vật trên mặt, khí định thần nhàn, bước chân thư thả tiến vào Đông Cung. Thấy Chu Tiêu cùng Thường thị đang dùng bữa, lão Chu ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Thường thị nói:
“Lão đại tức phụ, nương con ở cung Khôn Ninh chờ con qua dùng bữa đấy.”
“Ân?”
Thường thị mắt đẹp mở to, có chút hồ nghi nhìn về phía lão Chu. Nàng không hề nhận được ý chỉ bảo qua đó dùng bữa của Mã hoàng hậu. Chẳng qua Chu Tiêu ở bên cạnh thấy ánh mắt lão Chu có một tí xíu trốn tránh, lập tức hiểu ý, nói với Thường thị:
“Đi thôi, khuyên bảo mẫu hậu mặc kệ như thế nào sinh khí cũng đều phải dùng bữa.”
“A... Vâng!” Thường thị hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cũng hiểu ra, bước nhanh triều cung Khôn Ninh đi đến.
Chẳng qua chờ Thường thị vừa đi, Chu Tiêu liền nhìn về phía lão Chu hỏi:
“Cha, ngài lại chọc tới nương ta?”
“Sách, cái thằng ranh này! Sao lại là ta chọc nương con, không thể là nương con tự dưng tức giận sao?”
Thấy Chu Tiêu đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm chính mình, lão Chu đơn giản nói thẳng:
“Được rồi! Ta tính toán chờ con lần này từ Phượng Dương trở về, sẽ đem triều chính đều giao vào tay con. Ta hảo mang theo Từ Đạt bọn họ hoàn toàn huỷ diệt Nguyên đình.”
“Nhưng nương con nghe xong thì...”
“Ân, nương ta chỉ định là không vui rồi.”
Nghe được Chu Tiêu lời này, lão Chu hung hăng trừng hắn một cái. Khi nhìn thấy Chu Tiêu định mở miệng, lão Chu dẫn đầu ngắt lời:
“Tiểu tử thối, những đạo lý lớn kia của con đừng có lôi ra đây. Ta vốn là hoàng đế trên lưng ngựa, sao có thể già rồi là không đánh trận được nữa!”
“Lão nhi chí thanh, chí tại thiên lý!”
“Nói nữa, ta già sao? Từ Đạt, Phùng Thắng mấy lão tiểu tử kia không phải vẫn có thể suất binh bắc phạt sao! Sao ta là hoàng đế ngược lại không thể ngự giá thân chinh!”
Thấy lão Chu đầy mặt khó chịu, ở trước mặt mình điên cuồng oán giận, Chu Tiêu cũng nhận ra được, những cái cớ này của lão Chu chắc chắn là đã nghĩ kỹ từ sớm để nói với Mã hoàng hậu, chẳng qua là bà không cho lão cơ hội nói hết mà thôi.
“Cha, Đại Minh ta nhân tài đông đúc, đích xác không đáng để ngài phải ngự giá thân chinh.”
“Tiểu tử, chuyện này cha con ta phải đứng về một phe đấy.”
Lão Chu đi đến bên cạnh Chu Tiêu, khoác vai con trai, mặt mày hớn hở nói:
“Con tính xem, ta một trận đánh tan Bắc Nguyên, con tương lai kế vị liền không còn nỗi lo về sau, đương hoàng đế cũng thư thái hơn một chút không phải sao?”
Thấy Chu Tiêu còn có chút do dự, lão Chu lập tức nói:
“Thế này đi, trước khi ta ngự giá thân chinh, con liền trực tiếp đăng cơ, liền tính ta có làm sao...”
“Cha!”
Không đợi lão Chu nói ra những lời điềm xấu, Chu Tiêu sắc mặt trầm xuống, lập tức ngắt lời:
“Cha, nhi tử đăng cơ chẳng qua là vấn đề thời gian, đây không tính là ban thưởng. Hơn nữa nhi tử quý vì Thái tử, cái gì hiếm lạ mà nhi tử không có được, ngài đừng nghĩ đến chuyện thu mua nhi tử.”
Bị Chu Tiêu nói vậy, lão Chu cũng cảm thấy để Chu Tiêu sớm ngày đăng cơ không giống như ban thưởng cho con, ngược lại đối với lão còn có không ít chỗ tốt.
“Còn nữa, quốc là quốc, gia là gia. Ngài dù có thật sự thu mua nhi tử, nhi tử cũng không thể nhân tư phế công.”
“Cái này... Ta không phải là hết cách rồi sao! Nương con tính tình đó, cũng chỉ có lời của con là bà ấy còn nghe lọt tai.”
Thấy lão Chu không thèm vòng vo nữa, có chút bất đắc dĩ nhìn mình, Chu Tiêu cũng sảng khoái đáp:
“Cha, nhi tử không phản đối ngài ngự giá thân chinh, chẳng qua nhi tử có mấy điều kiện, ngài hãy nghe thử.”
“Mau nói, mau nói!” Lão Chu vội vàng hỏi.
“Thứ nhất, ngài ngự giá thân chinh, nhi tử cũng muốn tùy quân...”
“Không thành!” Chu Tiêu mới vừa mở miệng, lão Chu lập tức lạnh giọng ngắt lời:
“Con thật sự hồ đồ hay giả bộ hồ đồ! Ta vì sao luôn chờ đến bây giờ mới tính chuyện cầm binh trở lại? Chẳng phải là thấy tiểu tử con đã có thể gánh vác trọng trách hoàng đế sao? Nếu con không nên thân, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện cầm binh lần nữa. Nói câu không dễ nghe, nếu cả hai cha con ta đều có mệnh hệ gì... Đại Minh giang sơn này coi như xong hẳn!”
Lão Chu tuy rất muốn cầm binh, nhưng tuyệt đối không thể mang theo Chu Tiêu. Bởi lão nghĩ rằng, chẳng may mình có chiến tử sa trường, Đại Minh vẫn còn Chu Tiêu, như vậy lão có thể nhắm mắt. Chết trận sa trường mới là quy túc tốt nhất của một vị hoàng đế trên lưng ngựa, chứ chết già trong cung cấm lão còn thấy nghẹn khuất. Nhưng nếu Chu Tiêu có mệnh hệ gì, lão tình nguyện chết già trong thâm cung này.
“Tiêu Nhi, ta biết con có tài quân sự, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của con vẫn là trị quốc. Hơn nữa, cả hai cha con ta cùng xuất chinh, triều chính giao cho ai?”
“Hồ Duy Dung ạ!”
“Hồ Duy Dung?”
Lão Chu hồ nghi nhìn Chu Tiêu. Cả hai đều rõ Hồ Duy Dung không có tâm tính tốt đẹp gì, sao Chu Tiêu dám giao triều chính cho lão?
Thấy lão Chu tò mò, Chu Tiêu giải thích:
“Cha, cha con ta ngự giá thân chinh, chỉ cần giao quyền phòng ngự kinh đô cho Thang Hòa, Lam Ngọc, như vậy tuyệt đối không có tai họa ngầm. Hồ Duy Dung tuy có dã tâm lớn, nhưng hiện tại lão chưa thể một tay che trời. Chính lúc này, lão mới càng tích cực biểu hiện trước mặt cha con ta để được coi trọng và âm thầm bồi dưỡng thế lực. Vì thế, lão chỉ có thể dốc toàn lực đảm bảo hậu cần, tuyệt không dám làm chuyện bội nghịch.”
“Huống hồ, kinh đô có nương tọa trấn. Những tướng soái trong quân ai mà không chịu ơn của nương. Chỉ bằng vài câu của Hồ Duy Dung mà có thể thu mua được tất cả tướng sĩ cùng lão làm chuyện phản nghịch sao?”
Nghe Chu Tiêu nói, lão Chu thấy cũng có lý. Hồ Duy Dung dù cuồng vọng cũng chưa đến mức dám soán nghịch ngay lúc này. Và đúng như Chu Tiêu nói, quân đội và triều đình đều nể trọng Mã hoàng hậu như mẹ ruột, Hồ Duy Dung không dễ gì lay chuyển được họ. Chẳng qua trầm tư một lát, lão Chu liền lườm Chu Tiêu:
“Ta suýt nữa bị tiểu tử con quay cho chóng mặt! Liền tính Hồ Duy Dung không dám mưu nghịch, nhưng vẫn có xác suất vạn nhất. Nếu ta thân chinh, con ngoan ngoãn ở lại kinh đô thì mới là vạn vô nhất thất. Đừng có lôi thôi, con muốn xuất chinh à? Không có cửa đâu!”
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI5NSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE4Mzg5NywiciI6Ik4yMzAxNWVrIn0=