Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 20: Thái tử tuyển phi
Chờ hai người rời đi, Chu Tiêu không thể kìm nén ý cười trong lòng thêm được nữa, trực tiếp bật cười thành tiếng.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI1MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgzNiwiciI6ImhDTjR5aURzIn0=Chiêm Đồng vốn là kẻ lão luyện thành thục, làm người hay làm quan đều vô cùng khôn khéo, không ngờ con gái ông ta lại có thể thẳng thắn đến mức này.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI1MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgzNiwiciI6ImhDTjR5aURzIn0=Nhìn Chu Tiêu cười đến không còn dáng vẻ gì, Mã hoàng hậu thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng gõ gõ xuống bàn nhắc nhở:
"Được rồi, con bé đó chưa từng vào cung, sợ hãi là chuyện đương nhiên."
"Vâng, mẫu hậu nói rất đúng."
Đúng lúc này, Thường thị cũng đã quay trở lại điện.
"Mẫu hậu, huynh trưởng, vừa rồi con bé nhà họ Chiêm thật sự bị dọa sợ rồi. Cho đến tận lúc ra khỏi cung, nó vẫn cứ nắm lấy tay con hỏi mãi, liệu huynh trưởng có giáng tội xuống nhà nó không."
Nghe Thường thị nói, Chu Tiêu vừa mới bình tĩnh lại một chút nay lại được đà cười to hơn. Thật sự không phải do Chu Tiêu thất lễ, mà là trong cái môi trường lễ giáo phong kiến khắc nghiệt, đặc biệt là nơi hoàng cung quy củ nặng nề này, hắn chưa từng gặp qua cô nương nào "đáng yêu" đến thế.
Còn về việc liệu Chiêm thị có đang cố tình giả vờ vụng về để thu hút sự chú ý của hắn hay không? Điều đó gần như là không thể. Nơi đây là hoàng cung, là nơi nói sai một câu cũng có thể rơi đầu. Dù Chiêm thị có tâm cơ đến đâu, nàng cũng không dám lấy mạng sống của cả gia tộc ra làm trò đùa.
"Được rồi!"
Thấy Chu Tiêu cứ cười mãi không thôi, Mã hoàng hậu lên tiếng:
"Tiêu nhi, trong hai con bé đó, con vừa ý đứa nào?"
Bị Mã hoàng hậu hỏi trực diện, Chu Tiêu thu lại nụ cười, ôn nhu đáp:
"Cũng không hẳn là đặc biệt vừa ý ai, nhưng nếu thực sự phải chọn một người, vậy thì lấy Chiêm thị đi."
"Chiêm thị?"
Đối với lựa chọn này của Chu Tiêu, Thường thị vẫn cảm thấy có chút bất ngờ. Với những hành động thất lễ vừa rồi, Chu Tiêu không trừng trị nàng ta đã là đại từ đại bi rồi, nàng thật sự không hiểu sao hắn lại chọn Chiêm thị.
"Huynh trưởng, Lữ thị con bé đó cũng rất tốt, thông minh hiểu lễ nghĩa. Lúc nãy khi cung nhân đưa hai người họ rời đi, Lữ thị còn biết lấy ra chút bạc vụn để ban thưởng cho cung nhân nữa."
"Còn về Chiêm thị..." Thường thị nhớ lại bộ dáng của Chiêm thị lúc nãy, mỉm cười lắc đầu: "Con bé đó tâm tư thuần khiết, cũng là một người thú vị hiếm có, nhưng hoàng cung lễ nghi rườm rà, tính cách đó có lẽ không thích hợp cho lắm."
"Ừm."
Chu Tiêu cũng nhận ra được so với Chiêm thị, Thường thị dường như thích Lữ thị hơn. Thế nhưng, bất kể là dựa trên biểu hiện của hai người hôm nay, hay là dựa vào tiến trình lịch sử gốc, hắn đều không thể chọn Lữ thị làm tần.
"Thường muội, câu hỏi cuối cùng của ta lúc nãy, nàng còn nhớ Chiêm thị và Lữ thị đã trả lời thế nào không?"
"Vâng, Chiêm thị nói là do phụ thân nàng ta bảo hôm nay vào cung có lẽ là để huynh trưởng chọn trắc phi. Còn Lữ thị thì thông minh hơn, tự mình đoán ra được."
"Đúng vậy, với cái đầu của Lữ thị, chắc chắn nàng ta đoán được. Nhưng nàng nghĩ Lữ Bản là kẻ ngu ngơ sao? Chẳng lẽ ông ta không đoán ra được?"
Bị Chu Tiêu hỏi ngược lại, Thường thị rõ ràng sững người.
"Ý huynh trưởng là, sự thông minh của Lữ thị là do nàng ta cố ý phô diễn ra?"
"Phải." Chu Tiêu khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Ta tin là nàng ta đủ thông minh để đoán ra mục đích vào cung hôm nay. Nhưng nàng cũng nghe câu trả lời của nàng ta rồi đấy. Nàng ta tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc Lữ Bản đã dặn dò trước khi đi. Nàng ta luôn cố gắng chứng minh mọi thứ đều do một mình mình suy luận ra."
"Điều này cho thấy Lữ thị rất thông minh, nhưng mục đích cá nhân cũng cực kỳ mạnh mẽ. Một kẻ vừa ham danh lợi trước mắt lại vừa giỏi ngụy trang như vậy, đưa vào Đông Cung chỉ tổ gây họa."
Nghe Chu Tiêu phân tích xong, Thường thị gật đầu tán thành.
"So với nàng ta, Chiêm thị thẳng thắn hơn nhiều. Ta từng nói rồi, lấy vợ lấy đức, lấy thiếp lấy sắc. Chiêm thị không có tâm cơ, tướng mạo lại thanh tú hơn Lữ thị không ít. Vì thế, nếu chọn Thái tử tần, Chiêm thị thích hợp hơn Lữ thị nhiều."
Chu Tiêu nói xong liền quay sang trưng cầu ý kiến của Mã hoàng hậu. Bà cũng rất đồng tình gật đầu.
"Đứa nhỏ này nói đúng đấy, Đông Cung chỉ cần một người thông minh như con là đủ rồi. Nếu tìm thêm một đứa lòng dạ thâm sâu nữa, trời biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa ta thấy Chiêm thị chẳng qua là quá khẩn trương thôi chứ không phải ngốc nghếch, tính tình lại bộc trực, tướng mạo cũng khá. Chọn con bé làm Thái tử tần là hợp lý nhất."
Hiểu được Chu Tiêu sắp xếp như vậy cũng là vì muốn tốt cho mình, Thường thị vô cùng cảm động, nghiêm túc gật đầu.
Cùng lúc đó, tại Lữ phủ.
Lữ thị còn chưa bước qua cửa đại môn, Lữ Bản đã đứng đợi sẵn từ lâu, vội vàng tiến lên hỏi:
"Thế nào? Thái tử có nhìn trúng con không?"
Nhìn người cha già đang đầy vẻ kích động, đôi bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mình run rẩy, Lữ thị vô cùng tự tin gật đầu.
"Tốt lắm!"
"Tốt lắm sao?"
"Thái tử điện hạ đã khen nữ nhi 'Rất tốt', hơn nữa còn khen đến hai lần."
Lời vừa thốt ra, Lữ Bản vốn là người lão luyện cũng suýt chút nữa nhảy dựng lên vì sung sướng. Ông ta phấn khích đi đi lại lại trong sân, nhìn Lữ thị đầy tự hào:
"Tốt! Tuyệt vời! Con gái ta gả cho Thái tử, ta sẽ là hoàng thân quốc thích. Tương lai nếu con sinh hạ được hoàng tử, ta chính là ông ngoại của hoàng đế tương lai!"
"Tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!"
Nghĩ đến việc Chu Tiêu khen con gái mình tận hai lần "Rất tốt", Lữ Bản cảm thấy sướng rơn cả người. Ngược lại với sự vui mừng của cha mình, trên khuôn mặt đắc ý của Lữ thị lại thoáng qua một tia lạnh lẽo. Nếu đã gả cho Thái tử, thứ nàng muốn không chỉ dừng lại ở ngôi vị Thái tử tần. Biết đâu sau này, nàng còn có thể trở thành quốc mẫu của Đại Minh...
"Cha, ngài xưa nay vốn điềm tĩnh, sao hôm nay lại thất thố như vậy?"
"Cha sao có thể không mất bình tĩnh được chứ? Con sắp gả cho Thái tử đấy!"
Lữ Bản tràn đầy hân hoan, giải thích với con gái: "Bệ hạ tín nhiệm Thái tử vô điều kiện, các hoàng tử cũng tâm phục khẩu phục. Việc Thái tử kế vị chỉ là vấn đề thời gian. Quan trọng hơn, bệ hạ xuất thân bần hàn nên vốn không ưa đám thế gia hào tộc. Mà nhà họ Lữ ta lại là danh gia vọng tộc mấy trăm năm, nên cha ở trên triều lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một sai sót nhỏ cũng khiến bệ hạ nổi giận. Giờ thì hay rồi, chỉ cần con gả cho Thái tử, cha là thông gia với hoàng gia, sau này không còn phải lo lắng hãi hùng gì nữa."
Nói đến đây, Lữ Bản sực nhớ ra Chiêm thị cũng vào cung cùng con gái mình, ông ta tò mò hỏi:
"Con gái, Thái tử đối với con bé nhà họ Chiêm có thái độ thế nào?"