Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 30: Bắc cảnh cách cục, sắp thay đổi!
Mặc dù Chu Tiêu vừa mới nói muốn độc chết Lão Chu, nhưng Lão Chu thực sự chẳng hề tức giận một chút nào.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI2MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3Nzg0MCwiciI6ImZpakN3WHhpIn0=Bởi vì ông biết rõ, Chu Tiêu tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này. Nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ Chu Tiêu thể hiện ra tài năng trị quốc cùng quân sự tuyệt đỉnh, đã đủ sức gánh vác toàn bộ Đại Minh. Nếu Chu Tiêu thực sự muốn làm hoàng đế, Lão Chu cũng chẳng ngại nhường ngôi để làm Thái Thượng hoàng.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI2MywidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3Nzg0MCwiciI6ImZpakN3WHhpIn0=Nghe lời Lão Chu nói, lại nhìn Mã hoàng hậu đang ngồi thở hồng hộc trên ghế, Chu Tiêu cũng biết mình vừa rồi lỡ lời, vội mở miệng tạ lỗi:
"Mẹ, vừa rồi nhi tử nói lỡ, mẹ đừng giận nữa."
"Quỳ xuống!"
Chu Tiêu không dám chần chừ, lập tức quỳ xuống trước mặt Mã hoàng hậu. Thấy anh ngoan ngoãn như vậy, Mã hoàng hậu mới nguôi giận phần nào, nhưng vẫn chỉ tay vào anh gắt khẽ:
"Con với cha con đúng là cùng một nết, có chuyện gì không thể hảo hảo nói được sao? Không được giận dỗi nữa, nói rõ xem con phái Lưu Bảo Nhi đi tìm thứ gì, tại sao phải lén lút như vậy!"
"Mẹ, nhi tử muốn tìm là ngô, khoai lang và khoai tây."
Sau khi nêu tên ba loại cây lương thực từ Mỹ Châu, Chu Tiêu biết Mã hoàng hậu và Lão Chu chưa từng nghe qua, liền bổ sung:
"Cả ba loại này đều là lương thực, ăn được, cũng có thể gieo trồng ở Đại Minh ta. Sản lượng của chúng thì hiện tại nhi tử chưa dám cam đoan tuyệt đối, nhưng chắc chắn là mẫu sản sẽ cao hơn lúa mì và lúa nước hiện có. Quan trọng nhất là, khoai tây có thể trồng được ở phương Bắc."
"Hiện nay Đại Minh ta không thể diệt trừ tận gốc các bộ tộc Bắc Nguyên, nguyên nhân lớn nhất là vùng đất đó không trồng được hoa màu, dẫn đến không thể xây dựng thành trì, di dân bách tính hay lập quân truân. Vì vậy, đối phó với bộ tộc phương Bắc, chúng ta chỉ có thể càn quét hết lần này đến lần khác. Nhưng nếu tìm được khoai tây, chỉ cần lai tạo một chút là có thể trồng ở phương Bắc. Một khi đất phương Bắc trồng được hoa màu, chúng ta có thể xây thành, thậm chí lập hành tỉnh ở đó."
Mã hoàng hậu tuy cũng thông thuộc binh thư, am hiểu quân trận, nhưng tính khả thi của lời Chu Tiêu nói vẫn phải để Lão Chu phán đoán mới chuẩn.
Khác với Mã hoàng hậu, nghe Chu Tiêu nói xong, trong đôi mắt thâm thúy của Lão Chu bắn ra một tia sáng kỳ lạ, cả người kích động đến mức khẽ run lên. Bởi ông hiểu, lời Chu Tiêu nói chính là một cuộc cách mạng vĩ đại trong lịch sử.
Xưa nay, đối phó với bộ tộc thảo nguyên phương Bắc, các vương triều Trung Nguyên chỉ có một cách duy nhất là càn quét. Muốn bình định phương Bắc, triều đình phải tích trữ lương thảo tiền bạc nhiều năm, vét cạn quốc khố mới dám hưng binh. Hoàng đế thậm chí phải chịu điều tiếng là hiếu chiến khi dồn hết trọng tâm vào chiến trường phương Bắc. Thế nhưng dù thắng trận, ngoài việc bắt được vài bộ lạc và ít gia súc, chẳng thu được lợi lộc gì thêm.
Còn về vùng đất mà vương triều phong kiến coi trọng nhất thì dù đại quân có đánh thắng đến đâu, chiếm được bao nhiêu đất đai, thì cũng sớm muộn bị mất lại. Nguyên nhân đúng như Chu Tiêu nói: đất phương Bắc không trồng được hoa màu, không thể xây thành kiên cố phái binh đóng giữ lâu dài. Hễ đại quân rút đi, quân Nguyên sẽ quay lại chiếm lấy ngay.
Thế nhưng! Nếu cái gọi là khoai tây kia thực sự trồng được trên đất Bắc, điều đó có nghĩa là tư thế bị động của vương triều Trung Nguyên trước Bắc Nguyên sẽ hoàn toàn thay đổi. Từ nay về sau, đại quân đánh chiếm đến đâu sẽ xây thành, phái binh đóng giữ đến đó. Quân Nguyên giỏi kỵ chiến nhưng lại dốt công thành! Cứ thế, đại quân đi qua nơi nào, nơi đó sẽ vĩnh viễn là lãnh thổ Đại Minh.
Nghĩ đến đây, Lão Chu kích động đến mức quên luôn chuyện mình đang giận Chu Tiêu. Ông tiến lên hai bước, đứng trước mặt con trai, hỏi dồn dập:
"Tiêu nhi, chuyện này không được phép đùa giỡn, cái khoai tây con nói thực sự trồng được ở phương Bắc sao?"
"Được ạ!"
Thấy Chu Tiêu trả lời dứt khoát, Lão Chu tuy kích động nhưng vẫn xác nhận lại lần nữa:
"Tiêu nhi, chuyện này không được phép sai sót một ly. Con chưa từng làm ruộng nên có lẽ không rõ, thời tiết phương Bắc lạnh giá, thổ nhưỡng xốp khô, không hợp với hoa màu thông thường. Cái khoai tây đó thực sự trồng được sao?"
"Chắc chắn được!"
Nhìn thấy sự khẳng định lần thứ hai của Chu Tiêu, tâm tình Lão Chu đại hỉ, lập tức cười vang:
"Tốt! Nếu có được vật này, bắc cảnh sẽ bình yên! Mẹ kiếp, đám Thát Tử Bắc Nguyên cậy có lều trại, kỵ binh, đánh không lại là chạy. Bây giờ thì hay rồi, ta sẽ biến đồng cỏ của chúng thành hành tỉnh, xem chúng chạy đi đâu, chạy được đến bao giờ!"
Nhìn Lão Chu đang phấn khích trút bỏ nỗi uất hận tích tụ nhiều năm, Mã hoàng hậu lại phá lệ bình tĩnh, bà hỏi Chu Tiêu:
"Tiêu nhi, nếu khoai tây là bảo vật như vậy, sao con phải lén lút phái người đi tìm? Sao không nói cho phụ hoàng con để ông ấy hạ chỉ tìm kiếm khắp bờ cõi?"
"Còn chẳng phải vì cái chính sách cấm biển của cha con sao!"
Chu Tiêu liếc nhìn ông già đang hớn hở, gắt lên.
"Mẹ chắc cũng biết..." Chu Tiêu định đứng dậy nhưng Mã hoàng hậu lập tức lạnh mặt quát: "Quỳ cho hẳn hoi!"
Chu Tiêu bất đắc dĩ quỳ tiếp, nhìn cả hai người giải thích:
"Mẹ à, khoai tây, khoai lang, ngô, ba thứ này xuất xứ từ hải ngoại. Muốn tìm được chúng thì bắt buộc phải giao dịch với thương nhân nước ngoài. Nhưng như mẹ đã biết, năm Hồng Vũ thứ hai, cha đã hạ lệnh phong tỏa hải vực. Bách tính vùng duyên hải không được xuống biển, đóng cửa mọi bến cảng, từ chối thương nhân ngoại bang. Vì vậy, nhi thần chỉ có thể phái Lưu Bảo Nhi lén lút liên hệ với những thương nhân nhập cảnh trái phép vào Đại Minh, hy vọng trên thuyền của họ có hạt giống."
Nghe đến đây, Lão Chu nhớ lại Mao Tương đúng là có báo cáo rằng Lưu Bảo Nhi và đám người kia cấu kết chặt chẽ với thương nhân hải ngoại. Thậm chí đám ngu ngốc đó còn công khai đi hỏi thăm tung tích thương nhân ngoại quốc giữa bàn dân thiên hạ. Nếu Ngũ Thành Binh Mã Tư không bắt bọn chúng thì mới là chuyện lạ.
"Cho nên, con là vì muốn giữ thể diện cho phụ hoàng con, không muốn công khai làm trái lệnh cấm biển nên mới phái Lưu Bảo Nhi đi lén lút?" Mã hoàng hậu hỏi.
"Đương nhiên rồi ạ." Chu Tiêu nhìn Mã hoàng hậu gật đầu thật mạnh. "Nhi tử không ngốc, tuy biết cấm biển là không ổn, tương lai chắc chắn phải bãi bỏ, nhưng hiện tại chưa phải lúc. Phụ hoàng cấm biển là vì dư đảng Trương Sĩ Thành chạy ra biển cấu kết với Oa nhân quấy nhiễu bách tính. Việc cấp bách của Đại Minh vẫn là bình định Bắc Nguyên. Nhi tử biết rõ nặng nhẹ, nhanh chậm, nếu lúc này nhi tử hạ lệnh giao thương hải ngoại chẳng phải là vả vào mặt phụ hoàng sao?"
Chu Tiêu nói xong liền liếc xéo Lão Chu một cái. Mã hoàng hậu nghe xong cũng tức giận lườm chồng mình. Bây giờ bà đã hiểu rõ ngọn ngành. Chu Tiêu làm mọi việc đều là vì Đại Minh, vì muốn giữ thể diện cho cha mình. Thế mà Lão Chu thì hay rồi, bắt người của con mà còn giả vờ như không biết gì để dò xét. Nếu không phải Chu Tiêu xông tới đây nói cho ra lẽ, chẳng biết cái nút thắt này sẽ còn lớn đến mức nào.
"Tiêu nhi, đứng dậy đi, con làm đúng lắm. Có điều con không nên giấu cha, càng không được nói cái chuyện hạ độc vớ vẩn kia."
"Mẹ, con là vì giận cha đề phòng con thôi."
Chu Tiêu đứng dậy, nhìn thẳng vào Lão Chu nói:
"E là cha nghe Mao Tương báo cáo, lại tưởng Thái tử là con định mua độc dược gì đó từ hải ngoại để chuẩn bị hành thích đoạt vị chứ gì!"
Mã hoàng hậu cũng đưa mắt nhìn Lão Chu đầy trách móc. Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, Lão Chu nhất thời lúng túng.
"Đều tại tên Mao Tương kia! Hắn nói trong cung có kẻ lấy đồ hoàng cung đem bán cho thương nhân hải ngoại nên ta mới bảo hắn bắt hết lại. Ta đâu có đề phòng con!"
Đúng như Lão Chu nói, ông bắt người không phải để đề phòng Chu Tiêu mà chỉ muốn xem anh định làm gì. Ông cũng thấy Lưu Bảo Nhi quá vụng về, triều đình đã cấm biển mà còn đi hỏi han khắp nơi như thế, chẳng khác nào tự nộp mình cho nha môn.
"Được rồi!" Mã hoàng hậu cắt ngang. "Chuyện này coi như xong. Tiêu nhi, con cứ tiếp tục phái người tìm khoai tây. Trọng Bát, ông đừng nhúng tay vào nữa. Hai cha con thấy thế được chưa?"
Chu Nguyên Chương: "Không được!"
Chu Tiêu: "Không được!"