Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 8: Ta khi nào nghĩ tới tàn sát công thần!
"Phụ hoàng bớt giận, nhi tử mới vừa nói..."
eyJzIjoxOSwiYyI6MTIzNSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwNSwiciI6Ikd2bHZva1ZoIn0="Cái gì đều không cần phải nói!"
eyJzIjoxOSwiYyI6MTIzNSwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgwNSwiciI6Ikd2bHZva1ZoIn0="Con không biết cha, dù cho Đại Minh tọa ủng vạn dặm non sông thì còn ý nghĩa gì nữa!"
"Tiểu tử ngươi chẳng lẽ cũng cảm thấy ta sẽ tàn sát công thần sao?"
"Ngươi hãy cùng cái lão hủ nho kia mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, xem ta có phải hạng người tàn sát công thần hay không!"
Không để cho Chu Tiêu có cơ hội giải thích, Lão Chu nói xong liền hầm hầm đi thẳng ra ngoài cửa.
Nếu chỉ là lỗi lầm tầm thường, Chu Nguyên Chương tự nhiên sẽ vơ lấy cái gì đó, cùng lắm là tẩn cho Chu Tiêu một trận. Nhưng lần này, những lời của Chu Tiêu thực sự làm ông thất vọng tột cùng.
Ông vốn không phải người thiếu cảm giác được công nhận, cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều hiểu mình. Thế nhưng dù cho bị nghìn người chỉ trích, vạn dân phỉ nhổ, Lão Chu tuyệt đối không cho phép có hai người hiểu lầm ông.
Thứ nhất là Mã hoàng hậu ở cung Khôn Ninh. Thứ hai chính là Thái tử Chu Tiêu trước mắt này.
Cho nên khi nghe thấy Chu Tiêu cũng hiểu lầm mình giống như Lưu Bá Ôn, cũng cho rằng mình sẽ tàn sát công thần, Lão Chu tuy rằng tức giận, nhưng phần nhiều là cảm thấy đau lòng. Ông không thể ngờ được rằng, đứa con mình dốc lòng bồi dưỡng bao năm, coi là người kế vị duy nhất, thế mà lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Đi tới cửa, Lão Chu quay lưng về phía Chu Tiêu, trầm giọng nói:
"Nếu ngươi không hiểu ta, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi không cần tham gia chính sự nữa. Hãy ở lại trong cung mà suy nghĩ cho kỹ, xem lão tử của ngươi rốt cuộc là hạng người gì!"
Hiểu rằng Lão Chu đang lúc nóng giận, dù mình nói gì ông cũng sẽ không lọt tai, Chu Tiêu không giải thích nữa mà nhìn theo bóng lưng Chu Nguyên Chương, lạnh giọng hỏi:
"Phụ hoàng đây là muốn phế vị trí Thái tử của nhi thần sao?"
"Ta chưa bao giờ nói thế!"
Nghe thấy lời này, Lão Chu lập tức xoay người lại, giận dữ quát:
"Ngươi đừng lấy chuyện này ra áp chế ta! Ta không phế vị trí Thái tử của ngươi, ta chỉ bắt ngươi ở trong cung ngẫm lại cho thông suốt!"
"Nếu đã như vậy, xin phụ hoàng chuẩn cho nhi thần được quay về tổ địa Phượng Dương!"
Thấy Chu Tiêu đòi quay về tổ địa Phượng Dương, lửa giận của Lão Chu bùng lên. Trong cơn nóng nảy, ông vơ lấy chén trà ngay tầm tay ném thẳng về phía Chu Tiêu.
Nhưng vừa ra tay, ông đã bắt đầu hối hận. Nhìn chén trà bay thẳng về phía con trai, Lão Chu thậm chí muốn xông lên ngăn lại.
"Xoảng!"
Chén trà đập trúng đầu Chu Tiêu, máu tươi tức khắc chảy dài. Thấy cảnh tượng đó, dù là Lão Chu cũng có chút hoảng hốt trong giây lát. Tuy nhiên, ông vẫn tiếp tục bước ra ngoài cửa.
"Ta không phế vị trí Thái tử của ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho minh bạch, lão tử của ngươi rốt cuộc có phải là kẻ tàn sát công thần hay không."
Dứt lời, Lão Chu cố nén nỗi đau xót, sải bước rời đi. Khi nhìn thấy Thường thị đang đứng nơm nớp lo sợ ở cửa, Lão Chu thở dài một tiếng, vội vàng dặn:
"Nha đầu, mau đi mời ngự y tới băng bó cho lão đại."
"Dạ..."
Chờ Lão Chu vừa đi khuất, Thường thị vội vàng chạy đến bên cạnh Chu Tiêu. Nàng dùng khăn lụa che vết thương trên trán anh lại, ánh mắt đầy xót xa:
"Huynh trưởng, vừa rồi sao huynh không nói rõ với phụ hoàng? Huynh rõ ràng đều vì phụ hoàng cân nhắc, sao huynh không giải thích..."
Thấy Chu Tiêu vẫn thẫn thờ nhìn theo hướng Chu Nguyên Chương rời đi mà không nói lời nào, Thường thị định đuổi theo Lão Chu để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng chưa kịp bước đi, Chu Tiêu đã đột ngột lên tiếng:
"Bỏ đi, phụ hoàng đang lúc nóng giận, nói gì ông cũng không nghe đâu."
"Nhưng mà..."
"Không sao, nếu phụ hoàng muốn phế vị trí Thái tử của ta, ta còn đang tính ra ngoài làm một Phiên vương đây."
Nghe lời này của Chu Tiêu, Thường thị cũng đành bất lực. Hai cha con Chu Tiêu và Chu Nguyên Chương thực sự là đúc từ một khuôn ra, sự bướng bỉnh và kiêu ngạo trong xương tủy quả thực không khác chút nào.
Tại cung Khôn Ninh.
Nhìn Chu Nguyên Chương mặt đầy giận dữ ngồi trên ghế, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Mã hoàng hậu vội tiến lên thăm hỏi:
"Sao thế? Ông đã xuống nước với lão đại rồi, mà thằng bé vẫn không biết điều sao?"
"Không phải!"
Chu Nguyên Chương vừa thở hồng hộc vừa kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi cho Mã hoàng hậu nghe.
"Trọng Bát, ông định phế Thái tử thật sao?"
"Ta không có! Ta khi nào nói muốn phế Thái tử!"
Mã hoàng hậu lườm Chu Nguyên Chương một cái, dù biết ông đang giận nhưng vẫn gắt lên:
"Từ năm Hồng Vũ thứ hai, lão đại đã giúp ông xử lý triều chính. Nay ông đột ngột đình chỉ quyền giám quốc lý chính của nó, ông định để bách quan nhìn vào thế nào đây!"
Bị Mã hoàng hậu nói trúng vấn đề, Chu Nguyên Chương cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Nhưng ông thực sự bị những lời của Chu Tiêu làm cho tức điên người, đặc biệt là khi nghĩ đến việc Chu Tiêu đòi quay về Phượng Dương, ông lại càng giận sôi máu.
"Nhưng thằng nhóc đó lại giống hệt Lưu Bá Ôn, đều cảm thấy ta là vị đế vương vô tình sẽ tàn sát công thần!"
Không để ý đến Chu Nguyên Chương đang nổi trận lôi đình, Mã hoàng hậu xoay người đi ra ngoài.
"Muội tử, bà không được đi! Ta nhất định phải quản giáo thằng nhóc này!"
"Ông quản giáo Thái tử, tôi thì thương xót con trai tôi, hai ta ai làm việc nấy!"
"Muội tử!"
Thấy Mã hoàng hậu khăng khăng đòi đi, Chu Nguyên Chương vội đứng dậy cản trước mặt bà:
"Ta là sinh khí lão đại, nhưng nó không nên nghĩ về ta như Lưu Bá Ôn!"
"Ta tính bãi bỏ chế độ Thừa tướng, nhưng ta thực sự chưa từng nghĩ sẽ giết đám huynh đệ đã cùng ta đánh thiên hạ. Muội tử, lão đại không hiểu, lẽ nào bà cũng không hiểu sao!"
Nhìn vị quân chủ một nước đứng trước mặt mình vẫn khao khát được thấu hiểu, Mã hoàng hậu cũng cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên bà vẫn nhìn ông mà nói:
"Trọng Bát, tâm tư của ông thế nào tôi tự nhiên hiểu, nhưng tôi nghĩ lão đại cũng hiểu thôi. Vậy ông đừng đi tìm con nữa, hãy sai người gọi nha đầu nhà họ Thường tới đây. Ông cũng phải hỏi cho rõ ràng đầu đuôi rồi hãy phát hỏa chứ!"
"Ta không gọi! Bây giờ ta gọi Thường thị tới chẳng khác nào nhận thua sao? Ta không gọi!"
Nhìn Chu Nguyên Chương cố chấp như một đứa trẻ, Mã hoàng hậu cười khổ một tiếng, sau đó liền sai người truyền triệu Thái tử phi Thường thị.
Một lúc sau, khi Thường thị bước vào cung Khôn Ninh, Lão Chu lập tức quay lưng đi, không thèm nhìn nàng lấy một cái.
"Thần thiếp bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
"Hảo hài tử, mau đứng lên."
Mã hoàng hậu kéo tay Thường thị ngồi xuống, quan tâm hỏi:
"Vết thương trên đầu lão đại thế nào rồi?"
Nghe vậy, tuy Lão Chu vẫn không quay lại nhưng hai tai đã vểnh lên nghe ngóng.
"Bẩm mẫu hậu, thái y đã tới băng bó, chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ."
"Ừm. Vì sao lão đại lại cảm thấy phụ hoàng nó có khả năng tàn sát công thần?"
Nghe câu hỏi của Mã hoàng hậu, Thường thị nhìn về phía bóng lưng Chu Nguyên Chương, sau đó im lặng đứng dậy, đi đến trước mặt ông rồi trực tiếp quỳ xuống.
"Phụ hoàng..."
Thấy Thường thị quỳ xuống, Lão Chu lập tức quay người lại, đầy vẻ xót xa nói:
"Mau đứng lên! Thằng nhóc hỗn đản đó gây chuyện thì liên quan gì đến con? Người nhà cả, không cần hành lễ!"
Đối với Thường thị, thái độ của Chu Nguyên Chương hoàn toàn khác hẳn. Một mặt là vì "yêu ai yêu cả đường đi", Chu Tiêu là vị Thái tử ông coi trọng nhất, Thường thị lại là chính thê của Chu Tiêu, hai vợ chồng ân ái sâu đậm như ông và Mã hoàng hậu năm xưa. Mặt khác, Thường thị là trưởng nữ của Thường Ngộ Xuân - vị chiến thần và cũng là người huynh đệ quá cố của ông.
Khác với Từ Đạt hay Thang Hòa, Thường Ngộ Xuân đánh trận dũng mãnh nhưng tính tình thẳng thắn, thường xuyên gây chuyện. Lão Chu luôn coi Thường Ngộ Xuân như một người em trai chưa trưởng thành. Nay Thường Ngộ Xuân đã mất, ông tự nhiên càng thêm che chở cho con gái của người anh em.
Thấy Thường thị vẫn quỳ, Lão Chu đưa mắt ra hiệu cho Mã hoàng hậu. Bà cũng tiếp lời:
"Phụ hoàng con nói đúng đấy, lão đại chọc giận ông ấy là việc của nó, không liên quan đến con, mau đứng lên đi."
"Dạ."
Thường thị khẽ nghiêng mình rồi đứng dậy. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ giận dữ vẫn chưa tan trên mặt Chu Nguyên Chương, nàng cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng:
"Phụ hoàng, huynh trưởng tuyệt nhiên không hề coi ngài là vị đế vương vô nghĩa sẽ tàn sát công thần. Huynh trưởng là lo rằng, đám huân quý võ tướng kia làm nhiều việc trái pháp luật, sẽ bức ngài vào thế không thể không nghiêm trị bọn họ!"