Chu Nguyên Chương: Nghịch tử, ngôi hoàng vị này không thể không là ngươi!
Chương 19: Mới gặp Lữ thị
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão Chu, Chu Tiêu hiểu rất rõ đây là ông đang dạy hắn cách quản lý hậu cung. Trầm tư một lát, Chu Tiêu không khỏi cảm thán trí tuệ hơn người của cha mình.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI1MiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgyNywiciI6ImgzSjhXZXJmIn0=Quả thực, bất kể nạp bao nhiêu phi tử, chỉ cần làm cho họ hiểu rõ một điều: Trên đầu họ không chỉ có một vị Thái tử, mà còn có một vị Thái tử phi. Dù chính cung nương nương có không còn tại vị, thì cái ngôi vị chính thê đó họ cũng không bao giờ ngồi lên được. Kể từ đó, các phi tần khác không còn mục tiêu để tranh giành, tự nhiên sẽ bớt đi sự đố kỵ. Ngoài việc ngoan ngoãn phụng dưỡng quân vương, kiếm chút lợi lộc cho nhà ngoại, họ sẽ không còn tâm trí cho những âm mưu khác.
eyJzIjoxOSwiYyI6MTI1MiwidSI6Imd1ZXN0IiwidCI6MTc2NzE3NzgyNywiciI6ImgzSjhXZXJmIn0=So với những vị hoàng đế đời sau để hậu cung cung đấu không ngừng, thậm chí bị phi tử chi phối cả việc chọn người kế vị, thì phương pháp của lão Chu cao minh hơn bội phần.
"Tiêu nhi, tuy ta và nương con là phu thê hoạn nạn, tình nghĩa không ai sánh bằng. Nhưng con và con bé họ Thường cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau."
"Hơn nữa Thường thị là đứa trẻ tốt, thông tuệ hiểu lý lẽ, lòng dạ rộng lượng, có tư cách làm hoàng hậu tương lai."
"Phụ hoàng nói rất đúng, nhi thần đã ghi nhớ."
Thấy Chu Tiêu tiếp thu, lão Chu hài lòng gật đầu. Khi thấy hai người thiếu nữ được cung nhân dẫn vào cung Khôn Ninh, lão Chu tặc lưỡi, liếc nhìn về phía đó rồi nói khẽ: "Đi thôi, dù sao cũng là tuyển vợ cho con, con cũng nên vào mà chọn xem sao."
"Vâng."
Chu Tiêu đáp lời, xoay người bước vào điện. Ngay khi hắn vừa đặt chân vào cung Khôn Ninh, một thiếu nữ trẻ tuổi đã vội vàng xoay người quỳ xuống, cung kính hành lễ.
"Thần nữ Lữ thị, bái kiến Thái tử điện hạ."
Lữ thị? Chu Tiêu trong lòng khẽ động, nhìn kỹ người đang quỳ trước mặt. Thấy Lữ thị quỳ lạy, thiếu nữ bên cạnh là Chiêm thị cũng vội vàng hành lễ theo.
"Thần nữ Chiêm thị, bái kiến Thái tử điện hạ."
"Đứng lên đi."
Chu Tiêu sải bước đi lướt qua hai người. Sau khi ngồi định chỗ, hắn nắm lấy tay Thường thị đặt vào lòng bàn tay mình ngay trước mặt mọi người. Hành động này ở hậu thế thì bình thường, nhưng ở xã hội phong kiến trọng lễ giáo này, nó thậm chí có thể bị coi là phóng túng, tùy tiện. Thường thị cảm thấy không ổn, định rút tay ra nhưng thấy Chu Tiêu dùng lực giữ chặt, lại thấy Mã hoàng hậu hài lòng gật đầu nên nàng mới thôi.
"Lữ thị, ngươi từng gặp ta chưa?"
"Hồi bẩm Thái tử, thần nữ phúc mỏng, chưa từng được diện kiến thiên nhan."
"Vậy sao ngươi biết người đến là ta?"
Nghe Chu Tiêu truy vấn, trong mắt Lữ thị lóe lên một tia mừng thầm. Như đã chuẩn bị sẵn từ trước, nàng đâu vào đấy trả lời:
"Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thần nữ chỉ là suy đoán. Trong hoàng cung này chỉ có người hoàng gia mới có thể không cần thông báo mà đi thẳng vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương. Vì thế thần nữ đoán người tới định là Thái tử điện hạ."
"Vậy tại sao không phải là các hoàng tử khác?"
"Thần nữ nghe nói Tần vương điện hạ đã thành hôn và ra ở phủ riêng, Yến vương điện hạ thì đang theo đại quân bắc phạt chinh phạt Bắc Nguyên."
"Tại sao không phải là Tấn vương điện hạ?" Thường thị nhất thời tò mò, không đợi Lữ thị nói xong đã lên tiếng hỏi.
"Hồi Thái tử phi, Tấn vương điện hạ vốn nổi tiếng yêu thích thi văn. Bệ hạ tuy lệnh cho các hoàng tử nghiên tập quân pháp nhưng chưa bao giờ bắt Tấn vương tòng quân. Trong khi đó, thần nữ nghe nói Thái tử năm tuổi đã theo Khai Bình vương tập võ, mười ba tuổi đã theo bệ hạ rèn luyện trong quân ngũ. Vì thế, qua tiếng bước chân vững chãi và oai phong, thần nữ đoán định đó phải là người từng trải qua quân ngũ, cho nên chỉ có thể là Thái tử điện hạ."
Lữ thị nói xong, vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng với câu trả lời của mình, nàng khẽ cúi người hành lễ với Chu Tiêu.
"Rất tốt!" Chu Tiêu lên tiếng, rồi quay sang hỏi Chiêm thị bên cạnh: "Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
"Thần nữ... thần nữ..."
Bị Chu Tiêu hỏi đột ngột, Chiêm thị vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lữ thị. Trước khi vào cung, Chiêm thị đã nhờ Lữ thị giúp đỡ và được đồng ý. Nhưng nàng không ngờ lúc này Lữ thị lại tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, cứ nhìn Chu Tiêu mà chẳng hề đoái hoài đến sự quẫn bách của nàng.
Thấy tình hình đó, Chiêm thị chỉ biết than thầm trong lòng, nàng quỳ xuống trước mặt Chu Tiêu, lúng túng đáp:
"Thần nữ không thông tuệ được như Lữ muội muội, chỉ là thấy muội ấy bái kiến nên thần nữ cũng bái kiến theo."
Sự thẳng thắn của Chiêm thị khiến Chu Tiêu hơi bất ngờ. Hắn hỏi tiếp:
"Vậy ngươi không sợ Lữ thị nhận sai sao? Ở trong cung mà nhận sai Thái tử là tội lớn đấy."
Chiêm thị sợ đến mức không nói nên lời. Mồ hôi trên trán rịn ra, cơ thể run rẩy không ngừng. Thấy vậy, Thái tử phi Thường thị chậm rãi bước tới đỡ nàng dậy, ôn tồn bảo: "Ngươi đừng sợ, Thái tử sẽ không trách tội đâu."
"Vâng... đa tạ nương nương... không đúng, đa tạ Thái tử phi. Thần nữ lỡ lời."
Liên tiếp nói sai hai lần, Chiêm thị lúc này chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui xuống. Nàng còn chưa kịp đứng vững đã lại quỳ thụp xuống. Không chỉ vậy, nàng còn dập đầu sát đất, nhịp thở trở nên dồn dập vì quá sợ hãi. Nhìn cảnh đó, Chu Tiêu và Mã hoàng hậu nhìn nhau, cố gắng nhịn cười.
"Không sao, ngươi lần đầu tiến cung nên không tránh khỏi khẩn trương, đứng lên đi."
"Vâng..." Chiêm thị nơm nớp lo sợ đứng dậy. "Điện hạ, thần nữ vừa rồi không nghĩ được nhiều, thấy Lữ muội bái kiến thì bái kiến theo. Thần nữ cũng không ngờ nhận sai Thái tử lại bị phạt nặng, cầu điện hạ thứ tội."
Chu Tiêu khẽ gật đầu, không biểu lộ thái độ gì thêm. Thấy phản ứng của Chu Tiêu, Lữ thị càng thêm đắc ý. Trước khi vào cung, cha nàng là Lữ Bản đã dặn rằng lần này Hoàng hậu triệu kiến rất có thể là để ban hôn, mà khả năng cao nhất là tuyển phi cho Thái tử. Vốn nàng còn đang lo không biết thể hiện thế nào, nay có Chiêm thị làm nền, nàng càng tỏ ra thông minh hơn người.
"Ta còn một câu hỏi cuối cùng, các ngươi có biết vì sao hôm nay triệu các ngươi vào cung không?"
Thấy Lữ thị đang hăm hở định trả lời, Chu Tiêu giơ tay ngăn lại, hướng mắt về phía Chiêm thị:
"Ngươi nói trước đi."
"Vâng." Chiêm thị cố trấn tĩnh, chậm rãi đáp: "Dạ, để tuyển phi cho Thái tử."
"Sao ngươi biết là tuyển phi cho ta?"
"Dạ, lúc đi cha thần nữ có nói ạ."
Chu Tiêu, Mã hoàng hậu và Thường thị không hẹn mà cùng bật cười. Họ không ngờ Chiêm thị lại thành thật đến mức ngây ngô như vậy. Ngay cả Lữ thị bên cạnh cũng cười, nhưng nụ cười đó mang theo vài phần châm chọc.
"Lữ thị, ngươi nói xem."
"Vâng." Lữ thị khẽ cúi người, bình tĩnh nói: "Thần nữ chưa từng vào cung, chức quan của gia phụ cũng không mấy hiển hách. Vì thế thần nữ đoán lần này Hoàng hậu nương nương triệu kiến là để ban hôn. Ban đầu thần nữ không rõ là tuyển cho hoàng tử hay cho Thái tử, nhưng thấy Thái tử điện hạ giá lâm, thần nữ đã có đáp án."
"Rất tốt."
Chu Tiêu đáp nhạt một câu rồi nhìn sang Thường thị:
"Thường muội, ban thưởng cho hai nàng rồi đưa họ ra khỏi cung đi."
"Vâng..."