Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 1: Xuyên Thành Nữ Chính Câm, Tôi Muốn Mắng Người
Tôi chết vì khẩu nghiệp.
eyJzIjo5LCJjIjo5NjcsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxODM3MTMsInIiOiJLVm9majNiUyJ9Ít nhất thì đó là kết luận của vị thần không thèm lộ mặt đã ném tôi vào đây.
eyJzIjo5LCJjIjo5NjcsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxODM3MTMsInIiOiJLVm9majNiUyJ9Trước khi kịp hỏi vì sao chửi người trên mạng cũng tính là tội ác cấp độ xuyên không, tôi đã mở mắt.
Trần nhà trắng toát. Đèn huỳnh quang chói đến đau mắt. Không khí có mùi điều hòa trộn với mùi cà phê nguội.
Tôi còn chưa kịp xác định mình đang ở đâu thì một giọng nam lạnh lùng đã đập thẳng vào tai.
“Nhìn cái bản kế hoạch cô làm đi. Đây là thứ cô định trình bày trước ban giám đốc sao?”
Giọng nói đó không chỉ lạnh mà còn mang theo cảm giác quen thuộc của loại người đứng trên cao quen mắng kẻ dưới.
Tôi chớp mắt.
Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc vest xám, dáng cao, gương mặt góc cạnh, ánh mắt đầy vẻ chán ghét không che giấu.
Bên cạnh anh ta, một cô gái mặc váy trắng đang nép vào lòng anh, nước mắt lưng tròng, tay che mặt như thể bị tổn thương sâu sắc.
“Anh Duệ Trí, anh đừng mắng chị nữa.”
Cô ta nghẹn ngào. “Chị chắc chắn không cố ý đâu. Là em không tốt, làm anh mất mặt rồi.”
Khoan đã.
Duệ Trí.
Tên này vừa quen vừa ghê.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Phòng họp. Bàn dài. Máy chiếu. Nhân viên ngồi kín hai bên, có người cúi đầu giả vờ xem tài liệu, có người len lén liếc tôi rồi cười mỉa.
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng máy móc vang lên trong đầu tôi.
“Ký chủ đã thành công xuyên vào tiểu thuyết ngược luyến hiện đại.”
“Thân phận hiện tại: Lâm Nguyệt. Nữ chính.”
“Thiết lập nhân vật: Nhu nhược, nhẫn nhịn, câm tâm lý.”
“Nhiệm vụ: Hoàn thành toàn bộ cốt truyện. Sau khi chết theo nguyên tác, ký chủ sẽ được giải thoát.”
Tôi im lặng.
Không phải vì câm.
Mà vì sốc.
Tôi xuyên vào ngược văn.
Lại còn là loại ngược combo đầy đủ, từ vu oan, bạo lực mạng, hiến thận cho đến chết vì ung thư.
Tôi còn đang tiêu hóa thông tin thì hệ thống tiếp tục.
“Tình tiết hiện tại: Nữ phụ Tô Chiêu Nhiên trộm bản kế hoạch của ký chủ. Trong cuộc họp để lộ sơ hở. Nam chính vì bảo vệ cô ta nên trút giận lên ký chủ.”
Tôi nhìn về phía cô gái đang khóc kia.
Tô Chiêu Nhiên.
Trà xanh tiêu chuẩn.
Tôi lại nhìn người đàn ông đang mắng tôi.
Bùi Duệ Trí.
Tổng tài bá đạo.
À không.
Tổng tài mù luật.
Hệ thống nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ký chủ chỉ cần chịu đựng. Đây là tiết mục truyền thống của ngược văn.”
Tôi gật đầu trong lòng.
Không thành vấn đề.
Tôi quen lắm.
Chỉ là…
Miệng tôi bắt đầu ngứa.
Rất ngứa.
Bùi Duệ Trí vẫn chưa mắng xong.
“Cô còn đứng đó làm gì? Không biết xin lỗi sao?”
Tô Chiêu Nhiên khóc lớn hơn.
“Chị ơi, em xin lỗi chị. Là em làm liên lụy chị…”
Cả phòng họp yên lặng như tờ.
Ai cũng chờ tôi cúi đầu.
Ai cũng chờ nữ chính nhu nhược bật khóc.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Rồi mở miệng.
“Em gái, em giỏi nấu ăn lắm đúng không?”
Toàn bộ phòng họp sững sờ.
Tô Chiêu Nhiên ngẩng lên theo bản năng.
“Hả? Chị đang nói gì vậy?”
Tôi mỉm cười rất dịu dàng.
“Thêm mắm thêm muối điệu nghệ thế này, em nên đi làm bếp trưởng. Làm lốp dự phòng cho một chiếc xe nát như thế này không thấy phí à?”
Hệ thống đứng hình.
Nhân viên đứng hình.
Tô Chiêu Nhiên cũng đứng hình.
Tôi tiếp tục, giọng vẫn rất bình tĩnh.
“À không nghe rõ à? Vậy để chị khắc lên bia mộ cho em nhé. Ghi là não em còn không bằng cục ráy tai mà cũng dám giành việc.”
Một tiếng hít vào vang lên đâu đó.
Có người suýt sặc.
Mặt Tô Chiêu Nhiên trắng bệch.
“Chị… chị…”
“Biết mở PowerPoint không?”
“Biết gõ bàn phím không?”
“Đưa máy tính cho con lợn nó còn gõ ra được hai chữ, em thì không.”
Nước mắt cô ta rơi xuống.
Lần này là khóc thật.
Bùi Duệ Trí đập bàn đứng bật dậy.
“Im miệng. Dù sao Chiêu Nhiên cũng là em gái cô. Sao cô có thể độc ác như vậy?”
Ồ.
Tôi quay sang nhìn anh ta.
“Ồ, tôi còn chưa mắng anh mà.”
Cả phòng họp chết lặng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Duệ Trí.
“Anh đúng là cóc ghẻ mà thích đội lốt ếch. Mặc bộ vest xám xịt mà cứ tưởng mình chơi được trò sặc sỡ.”
“Lấy bản kế hoạch tôi làm đi tán gái, anh thấy mình lãng mạn lắm à?”
“Tán giỏi thế này có cần tôi tiện thể cho anh mượn luôn mẹ không?”
Không khí đông cứng hoàn toàn.
Có người đã không còn che giấu được biểu cảm như đang xem sinh vật ngoài hành tinh.
Tôi xách túi đứng dậy.
Nguyên chủ có thể luyến tiếc người đàn ông cặn bã này.
Tôi thì không.
Khó khăn lắm mới sống lại một lần, tôi không có thời gian lãng phí.
Tôi quay người bước ra cửa.
Sau lưng vang lên tiếng gào của Bùi Duệ Trí.
“Lâm Nguyệt, quay lại xin lỗi. Nếu không thì hủy hôn.”
Tôi dừng bước.
Quay đầu.
Nhìn thẳng vào gương mặt đầy tự tin của anh ta.
“Nhà anh không có gương hay không có nước tiểu vậy?”
Cả phòng họp nổ tung trong im lặng.
Tôi cười.
Và biết chắc một điều.
Ngược văn này, từ giờ trở đi, không còn đi theo kịch bản nữa.
eyJzIjo5LCJjIjo5NjcsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcxODM3MTMsInIiOiJLVm9majNiUyJ9