Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 5: Hủy Hôn? Anh Có Gương Không
Cửa văn phòng tổng giám đốc vừa khép lại, bầu không khí lập tức thay đổi.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzEsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODYsInIiOiJ6RHBkSUVqZSJ9Cách âm rất tốt.
eyJzIjo5LCJjIjo5NzEsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODYsInIiOiJ6RHBkSUVqZSJ9Tốt đến mức bên ngoài có sập công ty chắc cũng không nghe thấy.
Bùi Duệ Trí đứng trước bàn làm việc, tháo cúc áo vest, xoay người nhìn tôi. Ánh mắt đỏ hoe, mang theo chút mệt mỏi giả tạo rất quen thuộc của loại đàn ông thích đóng vai nạn nhân.
“Chiêu Nhiên gặp chuyện rồi.”
Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa thì nghe câu đó, thiếu điều bật cười.
“Ồ?”
“Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ.”
“Mong là có chuyện.”
Anh ta nhíu mày.
“Tô Chiêu Nhiên vì bị cô mắng hôm qua nên quá kích động, ngất xỉu.”
“Bác sĩ chẩn đoán suy thận.”
À.
Đến rồi.
Hệ thống trong đầu tôi lập tức run lên khe khẽ.
“Ký chủ, đây là tình tiết then chốt của nguyên tác.”
Tôi gật đầu.
“Tôi biết.”
“Đoạn bắt đầu moi thận.”
Bùi Duệ Trí không để ý đến lời châm chọc của tôi, tiếp tục nói với giọng như đang ban ơn.
“Cô phải chịu trách nhiệm.”
“Chỉ cần cô hiến cho Chiêu Nhiên một quả thận, tôi sẽ bảo vệ Tô gia.”
“Cũng sẽ cưới cô.”
Tôi im lặng vài giây.
Không phải vì cảm động.
Mà vì đang cố tiêu hóa logic thiên tài này.
Sau đó, tôi vỗ tay.
Bốp. Bốp. Bốp.
“Đỉnh cao tư duy tư bản.”
“Hợp đồng bằng thân thể, thanh toán bằng nội tạng.”
“Tôi hiến thận.”
“Anh cưới tôi.”
“Còn tôi thì được cái gì?”
Bùi Duệ Trí cau mày.
“Cô gả cho tôi rồi còn chưa đủ sao?”
Tôi nghiêng đầu.
“Vậy anh viết hợp đồng đi.”
Anh ta sững lại.
Tôi kéo ghế lại gần bàn làm việc của anh ta, lấy mấy tờ giấy A4.
“Lấy danh nghĩa cá nhân, chuyển cho tôi năm mươi triệu.”
“Ký rõ ràng, không hoàn lại, không tranh chấp.”
“Dù sao tôi cũng mất một quả thận, lỡ sau này có biến chứng còn có tiền chữa trị.”
“Tạm coi là giá tình bạn.”
Mặt Bùi Duệ Trí tối sầm lại.
“Cô chỉ biết đến tiền thôi à?”
“Trước đây cô luôn nói trong lòng có tôi.”
Tôi đặt tay lên ngực, giọng đau lòng vừa đủ.
“Anh nhìn lại anh đi.”
“Hôm qua còn nói yêu tôi Chiêu Nhiên.”
“Hôm nay Chiêu Nhiên bệnh, anh lập tức quay sang tôi.”
“Ngay cả năm mươi triệu cũng không nỡ cho.”
“Không phải anh đang đùa giỡn tình cảm của Chiêu Nhiên sao?”
Bùi Duệ Trí nghẹn họng.
Rồi anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dần trở nên nghi ngờ.
“Cô…”
“Cô không phải Lâm Nguyệt.”
Tim tôi khẽ khựng lại một nhịp.
Trong đầu tôi lướt qua một loạt khả năng.
Lộ rồi?
Nhận ra rồi?
Hệ thống cũng nín thở.
Nhưng ngay giây sau, Bùi Duệ Trí cười lạnh.
“Cô chỉ đang giả vờ thôi.”
“Cô nghĩ tỏ ra khinh thường là có thể thu hút sự chú ý của tôi sao?”
“Quá ngây thơ.”
Tôi nhìn anh ta.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự cảm thấy mệt.
Mệt vì mắng một người có trí tuệ dưới mức trung bình.
Mắng một người như vậy không mang lại chút thành tựu nào cả.
Tôi đứng dậy.
Không nói thêm.
Bốp.
Tôi tát thẳng vào mặt anh ta.
Âm thanh vang lên rất rõ trong căn phòng yên tĩnh.
Bùi Duệ Trí đứng sững.
Tôi nhân lúc anh ta còn chưa hoàn hồn, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Hệ thống trong đầu tôi gào lên.
“Ký chủ, cô hoàn toàn phá hủy mạch truyện rồi.”
“Nữ chính nguyên tác ở đoạn này chỉ biết khóc.”
Tôi đi thẳng về phía thang máy, giọng lạnh tanh.
“Tôi không ngoan.”
“Và tôi cũng không khóc.”
Cửa thang máy đóng lại.
Tôi nhìn bóng mình phản chiếu trong gương.
Khóe môi hơi cong lên.
“Hủy hôn?”
“Anh có gương không mà đòi hủy?”
eyJzIjo5LCJjIjo5NzEsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2ODYsInIiOiJ6RHBkSUVqZSJ9