Khẩu Nghiệp Xuyên Thư - Ai Động Vào Tôi Là Toang
Chương 22: Tôi Sống Rất Tốt
Sau khi Bùi Duệ Trí vào tù, cuộc sống của tôi… không có gì thay đổi kịch tính.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NzgsInIiOiJob1FXQU1WSCJ9Không mất ngủ.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NzgsInIiOiJob1FXQU1WSCJ9Không trống rỗng.
Cũng không có cảm giác “cuối cùng cũng trả được thù”.
Chỉ là sống.
Rất bình thường.
Buổi sáng tôi dậy đúng giờ, pha cà phê, mở cửa sổ cho nắng chiếu vào phòng. Thành phố vẫn ồn ào như mọi ngày. Không ai vì một tổng tài đạp máy may mà ngừng đi làm cả.
Hệ thống ngồi trong đầu tôi, giọng đã hoàn toàn buông xuôi: “Ký chủ, cốt truyện đã tan nát hết rồi.”
“Ừ.” tôi đáp. “Nhưng đời tôi thì chưa.”
Tôi có công việc mới. Không cần tăng ca vô lý. Không cần chịu mắng chửi vì cảm xúc của cấp trên. Nội dung công việc rất đơn giản, nói chuyện, phản biện, chia sẻ quan điểm. Thỉnh thoảng livestream, thỉnh thoảng quay video. Mệt thì nghỉ, không ai ép.
Tiền không nhiều đến mức đổi đời, nhưng đủ sống đàng hoàng.
Quan trọng nhất là tôi không còn phải sợ.
Không sợ bị gọi lên phòng riêng.
Không sợ bị dùng hôn nhân uy hiếp.
Không sợ một ngày nào đó có người bình thản hỏi giá thận của tôi.
Hệ thống hỏi tôi một câu rất lạ: “Nếu bây giờ cho cô quay lại, cô có đi theo cốt truyện không?”
Tôi suy nghĩ một chút.
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì chịu ngược không phải là nghĩa vụ.”
“Cũng không phải là con đường duy nhất để được sống.”
Buổi chiều, tôi ra ngoài dạo phố. Mua đồ ăn, mua sách, ngồi ở quán cà phê ven đường. Có vài người nhận ra tôi, nhìn nhiều hơn một chút, nhưng không ai làm phiền.
Có người mỉm cười.
Có người gật đầu.
Có người thì thầm: “Là chị khẩu nghiệp kìa.”
Tôi nghe thấy, cũng không thấy khó chịu.
Biệt danh này không đẹp, nhưng là do tôi tự đánh ra.
Tối về, tôi nằm trên sofa, lướt điện thoại. Tin tức về Bùi gia, Tô gia thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, nhưng đã không còn liên quan gì đến tôi nữa. Giống như xem chuyện của người khác.
Hệ thống lặng lẽ nói: “Ký chủ, nhiệm vụ của cô đã thất bại. Cô sẽ không được giải thoát, không có phần thưởng, không có kiếp sau ưu đãi.”
Tôi cười.
“Không sao.”
“Tôi đâu có chờ kiếp sau.”
Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu không còn tiếng chửi, không còn cảnh tranh cãi, cũng không còn cốt truyện ép buộc.
Chỉ có một cảm giác rất rõ ràng.
An toàn.
Nếu có người hỏi tôi, sau tất cả những chuyện đó, tôi rốt cuộc có hạnh phúc không.
Tôi sẽ trả lời rất thẳng.
Tôi không sống trong cổ tích.
Không có nam chính mới xuất hiện.
Không có tình yêu cứu rỗi.
Nhưng tôi sống rất tốt.
Và thế là đủ rồi.
eyJzIjo5LCJjIjo5ODgsInUiOiJndWVzdCIsInQiOjE3NjcyMDM2NzgsInIiOiJob1FXQU1WSCJ9